1 Tuyệt Tâm Cốc
Nhắc tới địa danh này, trong chốn giang hồ đại đa số sẽ câm như hến, im lặng không nói, một bộ phận chi sĩ chính nghĩa khác sẽ giương cao cờ công khai lên án, muốn cấp bách diệt trừ cho thống khoái, chỉ có một số rất ít người có thể không sợ hãi, bất động thanh sắc.
2 Cổ đạo Tây Phong.
Xa không thấy tiểu kiều lưu thủy, gần không thấy khói bếp nhân gia, nhưng thật ra có không ít bụi đất vó ngựa bốc lên trong không trung.
3 Dương Châu
Tây Hồ.
Hoa đê hai bờ nương theo dòng nước, một đường đầy lầu gác thẳng đến chân núi. Phóng mắt nhìn lại, chung quanh hoa cỏ đua nở, đình đài lầu các, lại có thêm một phen tao nhã.
4 Hôm sau.
Giờ Dần.
Bình minh mới lộ, ánh ban mai còn chưa rạng.
Dẫn Nguyệt lâu.
Nơi này là tửu lâu lớn nhất Dương Châu, cũng là một trong những khách sạn lớn nhất, chủ nhân của nó là Tần gia thiếu chủ Tần Tâm Dật.
5 Nguyệt hắc phong cao, mọi âm thanh câu tịch, trên bầu trời không có nửa điểm tinh quang.
Tối nay thành Dương Châu rất náo nhiệt, chính xác mà nói, là trên nóc nhà thành Dương Châu rất náo nhiệt.
6 Sáng sớm hôm sau.
Dẫn Nguyệt lâu.
Tiền viện.
Lầu ba.
Một nam tử tuyển nhã văn tú, một thân áo lam đang ngồi ngay ngắn ở trong góc nhàn nhã hưởng dụng bữa sáng mĩ vị.
7 “Ta?” Cổ Kinh sửng sốt, một lúc lâu sau mới hỏi lại, “Chẳng lẽ các hạ hoài nghi ta là hung thủ?”
“Một phần nhỏ là thế,” Con mắt đen như mực của Lôi Ngọc quét lên quét xuống, nói ra một câu khiến người khác cười ngất.
8 Quần tinh lấp lánh, màn đêm buông rủ.
Đêm nay thành Dương Châu cũng giống như hôm qua, trên nóc nhà các bằng hữu hắc bạch lưỡng đạo không ngừng làm công tác mò trăng đáy nước, canh chừng Mai Diệc Tình xuất hiện.
9 “Tề thúc thúc. ”
Nhìn thấy người này, Tần Tâm Dật kéo tay Võ Tiếu Thiên xuống, tươi cười rạng rỡ.
“Tiểu Dật. ” Lặng lẽ đến thăm hỏi, Tề Hưởng bị cảnh tượng nhiệt náo trong phòng dọa tới phát hoảng, nhìn một lúc nhận ra khuôn mặt hai người bên cạnh, lập tức tuyệt đối tiến vào tình trạng báo động.
10 Im lặng.
Thật lâu sau.
“Hỗn đản nhà ngươi!!” Gầm lên giận dữ, người nào đó nổi trận lôi đình, “Ta còn chưa trách ngươi hỏi đường đột, ngươi đã dám chê ta trả lời khinh xuất, ta xem ngươi là chán sống rồi!!”
“Này! Đừng, đừng kích động!” Tô Phóng bị nước trong tay Lôi Ngọc té vào khiến cho hắn trái tránh phải né, chật vật vạn phần.
11 Đêm khuya.
Phi Long bang.
Đông sương.
Phi Long bang vốn là Hoài An đệ nhất đại bang, tổng đàn đương nhiên xa hoa vô cùng. Trong phủ rường cột chạm trổ, khắp nơi đều thấy tiểu kiều lưu thủy, giả sơn kỳ thạch.
12 Tự nguyện? Nếu như thật sự là cam tâm tình nguyện tại sao lại một mặt nói, một mặt lau nước mắt? Đinh Hùng hoàn toàn không tin Lôi Ngọc giải thích, chỉ cho rằng y bị Tô Phóng uy hiếp, mới không dám nói ra tình hình thực tế.
13 Giờ thân.
Sắc trời vi ám, cơn gió ban đêm mang theo cái lạnh giữa thu, quế hương thoang thoảng, thấm vào ruột gan, cách mười dặm hãy còn nghe thấy.
14 Đêm khuya thanh vắng, thanh âm câu tịch.
Tân phòng ôn noãn, hỉ tự thiếp mãn trên cửa.
Nguyên bản vốn phải là cảnh hai người ôn nhu lưu luyến, kiều diễm cộng hưởng, lúc này trong phòng lại chen chúc đám người quá phận.
15 Gió đêm phơ phất, trên bầu trời treo một vầng trăng sáng tròn vành vạnh, óng ánh rực rỡ.
Một tòa miếu cổ.
Bởi vì lâu năm không tu sửa, ngôi miếu khá đổ nát, tượng thần trong miếu cũng tích không ít bụi.
16 “Tiểu Ngọc nhi,” Tô Phóng thấy khó chịu, cố ý xê dịch thân mình, cả người nằm úp sấp trên vai Lôi Ngọc, dán vào mặt y nói nhỏ, “Ngươi không phải bỏ thêm vào đồ ăn của hắn nguyên liệu gì chứ?”
“Không có.
17 Linh có tâm sự.
Nam Cung Mẫn tỉ mẩn đếm – sáng sớm hôm nay số lần y ngẩn người đã vượt quá năm lần, đến nỗi đi đường cũng không yên, số lần đập đầu vào cửa, vấp chân vào bục lại càng nhiều không kể xiết.
18 Ngoại ô Từ Châu.
Một gian phòng ngói đỏ gạch xanh.
Một hắc y nhân che mặt đang ngồi trên chiếc ghế bạch đàn chạm trổ trong phòng, cả người tản mát ra một cỗ sát khí lãnh liệt mà nồng đậm.
19 Đại sảnh lầu một Túy Hồng lâu.
Thời điểm Đỗ Cửu đến nơi, khách nhân ở đại sảnh đã nhao nhao trốn sang hai bên, để lại khoảng giữa rộng lớn cho hai người đang hung hăng càn quấy.
20 Thiếu niên toàn thân trắng thuần vẫn cố gắng duy trì thanh tỉnh, trước khi đối phương có thể bắt lấy mình, cắn răng rút ra chủy thủ đặt lên cổ. So với bị người khác vũ nhục, còn không bằng… Giờ khắc này, thiếu niên thốt nhiên minh bạch tâm ý của mình – nếu trước khi chết có thể gặp lại ngươi một lần… cho dù chết, ta cũng… Thiên ca…
“Hì hì hi…” Mai Diệc Tình dừng cước bộ, miệng cười âm hiểm, “Tần thiếu gia, có một việc chỉ sợ ngươi chưa biết.