21 Như lẽ thường, nói về nữ tử mình yêu mến với Chanh Âm, thoạt đầu, trong lòng An Thiếu Du vẫn còn có chút bất an, nhưng khi hắn nói xong, thấy Chanh Âm không tức giận, ngược lại còn cười nói một tiếng chúc mừng với hắn, nỗi lo lắng kia mới xem như an ổn hạ xuống.
22 An Thiếu Du rất thỏa mãn, bên người có mỹ nữ cùng đi, bọn họ một đôi trai tài gái sắc ở trên đường cười đùa trêu chọc sung sướng vô cùng, chỉ khổ cho Chanh Âm.
23
Chanh Âm lần thứ hai mất tích!
Trước kia là khi An Thiếu Du rời phủ ra ngoài, nhưng hôm nay lại ở ngay dưới mắt hắn, biến mất không còn chút tung tích!
An Thiếu Du sốt ruột, lúc này bỏ quên luôn vị hôn thê của mình, một đường quay về phủ nhưng vẫn không tìm được tung tích Chanh Âm.
24 Có người nói nhân sinh ngắn ngủi như một giấc mộng, nhưng đến lúc thật sự kết thúc rồi mới nhận ra được — nhân sinh căn bản chính là một cái vòng tròn.
25
Sau một hồi phiên vân phúc vũ*, hai người đều thở hồng hộc ngã xuống giường.
*Phiên vân phúc vũ: nghĩa là mây mưa đảo lộn, nhưng ở đây là chỉ H quá độ…
An Thiếu Du mệt mỏi, cho nên nhắm mắt lại không nhìn Chanh Âm nữa, nhìn qua không khác gì so với thường ngày, nhưng lần này hắn lại đưa ra một cánh tay cho y.
26
Diệu Linh nguyên bản còn muốn khuyên thêm cái gì nữa, nhưng thấy Chanh Âm tươi cười đầy mặt, lời đến khóe miệng lại không cách nào nói ra được.
Mím môi, hắn móc một ít ngân phiếu ra từ trong rương sau đó đặt vào trên tay Chanh Âm, Chanh Âm nhìn nhìn giá trị trên ngân phiếu rồi lại đếm đếm, đôi mắt không khỏi sáng lên!
“Oa, lão bản, ngươi đúng là có tiền!” Y cho rằng “tiền đen” này chắc có lẽ cũng không nhiều, thật không nghĩ đến…”Không nhìn ra được ngươi là một vị kim chủ đúng là thất sách của ta!” Nói xong, y còn khoa trương hôn một cái lên mấy tấm ngân phiếu kia.
27 Thời gian cứ bình thản như vậy trôi qua từng ngày, Chanh Âm về lại bên người An Thiếu Du, cũng không đề cập tới việc mấy ngày mất tích đã đi nơi nào, mà An Thiếu Du cũng không để ý, quan hệ giữa hai người tựa hồ quay trở về mười năm trước, thậm chí có thể nói so với mười năm trước còn hòa hợp hơn.
28 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May mắn, Chanh Âm cũng không quá để ý đến lời nói này, cười khúc khích rồi trả lời: “Ta thích ngươi là chuyện của ta, có quan hệ gì tới việc ngươi thành thân chứ?”
“Hơn nữa…” Nhìn thoáng qua biểu tình lúng túng của An Thiếu Du, Chanh Âm cười đến nỗi hai mắt nheo lại, “Ta lại có thể làm gì được đây? Nhốt ngươi lại giống như trước kia sao? Đừng ngốc vậy chứ…”
Những chuyện niên thiếu khinh cuồng nên làm đều đã làm một lần, kết quả không như ý muốn, còn đổi lấy nửa đời sau thê thảm, một điều vô nghĩa như vậy, y cũng không muốn làm lại một lần nữa.
29
Việc cử hành hôn lễ nếu như muốn nghiêm túc lo liệu thì thật sự là một chuyện phí rất nhiều công phu.
Bởi vì là hôn lễ của chủ nhà An gia, cho nên An gia từ trên xuống dưới hầu như huy động toàn bộ nhân lực và của cải, An Kế Vũ tự mình tuyển chọn tân nương cho nhi tử, đó là hòn ngọc quý trên tay của ông chủ Thấm Viên Xuân đệ nhất lâu ở Hoàng thành – Úy Tích Nguyệt, An Thiếu Du và nàng vốn chưa từng gặp mặt, nhưng cũng không cự tuyệt hôn sự này, vì vậy An gia lập tức mời bà mối tới, đưa đến sính lễ, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ và tiệc cưới…
Chiếu theo ý muốn của An Kế Vũ, hôn lễ sẽ được tiến hành trong phủ đệ của Bản gia An gia, cũng chính là Cừ Dương thành ở Bình Châu.
30
Ở trong xe suy nghĩ lung tung một hồi, mãi đến lúc mã xa dừng lại, xa phu vén rèm lên thông báo, Chanh Âm mới chậm rãi bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi xe ngựa, Chanh Âm liếc mắt một cái đã nhìn thấy mộ phần cha mẹ, y có chút kinh ngạc, không nói nên lời.
31
Chanh Âm nghe xong trong lòng ấm áp, thoả mãn đến cực điểm, cảm thấy lần trở về này không hề uổng phí.
Thì ra An Thiếu Du cũng có chút để ý đến y, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng y thỏa mãn.
32 Chanh Âm tiêu sái rời đi, An Thiếu Du cho rằng như vậy thì cảm giác mâu thuẫn và quái dị trong lòng mình sẽ có thể bình phục trở lại, nhưng khiến kẻ khác kỳ quái chính là, cái loại cảm giác khác thường này không hề giảm bớt chút nào, ngược lại sau khi Chanh Âm rời đi lại càng sâu hơn.
33 Chiêng trống, pháo nổ rầm rộ, kèn nhạc inh ỏi, hòa cùng tiếng người huyên náo, đội ngũ kiệu hoa tân nương dưới sự dẫn dắt của bà mai đi tới cổng chính An gia.
34 Hôn sự của An Thiếu Du đã thành định cục, An Kế Vũ cũng đắm chìm trong niềm vui sướng tân hôn của con trai, thế nhưng theo thời gian trôi qua, nỗi vui mừng này dần dần chuyển thành thất vọng, bởi vì điều ông mong đợi, đứa cháu trai kế thừa hương hỏa vẫn chưa được sinh ra.
35 Ba ngày sau, sau khi đơn giản dặn dò chuyện trong nhà, An Thiếu Du một lần nữa xuất phát đi Hoàng thành, nhưng chuyến đi lần này hết sức không thuận lợi, đang khi một tháng sau, hắn đã đi được hơn phân nửa lộ trình, bỗng nhiên nhận được thư trong nhà truyền tới, trong thư nói hắn rời nhà không bao lâu, phụ thân hắn An Kế Vũ bất chợt ngã bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, vốn mọi người cảm thấy chẳng qua chỉ là phong hàn cũng không có vấn đề gì lớn, thế nhưng sau khi dùng thuốc đại phu kê, bệnh chứng này vẫn không hề thuyên giảm, hiện tại bệnh tình nguy kịch, người trong nhà thực sự không còn cách nào, vì vậy lập tức truyền tin bảo An Thiếu Du trở về.
36
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuyên vào trong phòng, An Thiếu Du hơi lộ vẻ mệt mỏi thở dài một cái.
Hắn quỳ suốt một đêm, ngày hôm nay cần phải chấn chỉnh lại tinh thần để đối mặt với vấn đề hiện tại, vì vậy hắn chậm rãi đứng lên, xoa nhẹ hai chân tê dại, từ từ đi ra ngoài.
37 Giọng nói này khiến An Thiếu Du cảm thấy chán ghét, hắn cũng là nam nhân, mặc dù không phải phu thê thực sự, nhưng không có một người nam nhân nào nguyện ý nhìn thấy thê tử hồng hạnh xuất tường*, còn thừa nhận ở trước mặt nhiều người như vậy.
38 Gã càng xem càng không vừa mắt, dưới cơn nóng giận, gã đấm một quyền vào má phải An Thiếu Du, đánh đến nỗi mặt hắn nghiêng qua một bên, má phải ngay lập tức sưng lên, khóe miệng cũng chảy xuống tơ máu.
39
“Thiếu gia, không phải ta không muốn giúp ngài, mà là… Ai… Không thể a!”
“An Dịch Nhiên căn bản chính là một tên điên không đạt được mục đích thề không bỏ qua… Ngài đấu không lại gã đâu.
40
“Người đến, đánh cho ta, đánh tàn bạo vào! Có điều nhớ kỹ… không được đánh chết!”
Người chết rồi, tự nhiên không còn chuyện gì vui nữa.
Nam nhân vừa ra lệnh, mấy tùy thị bên người gã lập tức vây An Thiếu Du vào giữa gia tăng quyền cước, tuy rằng tránh né những chỗ yếu hại, nhưng hạ thủ cũng không hề lưu tình, cái này so với trận quất chổi trước đó càng thêm lợi hại.