41 Tứ chi vô lực, toàn thân hư nhuyễn, xương cốt khắp người giống như bị đập vỡ rồi được ghép lại một lần nữa, từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau, An Thiếu Du nằm ở một nơi không biết tên, trong lúc mơ hồ nghe được âm thanh bên ngoài, tựa hồ có hai người, một người hắn quen thuộc, người còn lại thì xa lạ.
42 Những ngày sau đó, An Thiếu Du không hề có sức sống, Diệu Linh thấy hắn căn bản chính là một cỗ thi thể biết hô hấp, nói chuyện với hắn không có phản ứng, cả ngày nằm ở trên giường hai mắt vô thần, sắc mặt đờ đẫn, động cũng không động.
43 Lại qua thêm ít ngày, nhờ y thuật và sự trị liệu cẩn thận của Đại Bạch, tình trạng thân thể An Thiếu Du từ từ chuyển biến tốt đẹp, dư độc trong cơ thể cũng gần như bài trừ sạch sẽ, mà bởi vì có mục đích “muốn đi gặp Chanh Âm” này, An Thiếu Du cũng phối hợp nhiều hơn so với trước kia, có ý niệm tiếp tục sống sót, nhưng có lẽ là bởi vì giọng nói và khuôn mặt bị tổn thương, hắn vẫn trầm mặc ít nói như trước.
44 Dựa theo phương hướng Diệu Linh đã chỉ, An Thiếu Du điều khiển xe ngựa lúc thì gấp gáp lúc thì chậm chạp lên đường… Đến được thành Đồng Lăng, đã là mười ba ngày sau.
45 Hâm Nhiên rời đi rồi, An Thiếu Du lại chần chừ ở cửa một hồi, sau khi bình phục xong tâm trạng, nghĩ kỹ lời muốn nói, xác nhận sẽ không có sơ suất gì về mặt thân phận, lúc này hắn mới run rẩy bước tới đưa tay muốn gõ cửa.
46
Người hầu? Lão bản phái tới? Có phải là sai lầm ở chỗ nào rồi hay không?
“Lão bản muốn ngươi tới… hầu hạ ta?” Chanh Âm hỏi lại.
An Thiếu Du gật đầu.
47 Nhìn dáng vẻ như có điều suy nghĩ của đối phương, không có phản ứng gì với lời mình nói, Chanh Âm cũng không thúc giục, tự mình đi vào phòng bếp, xem một chút coi có cái gì ăn được không, lấy ra chiêu đãi người này tử tế.
48
Ăn xong cháo, An Thiếu Du khăng khăng đòi hầu hạ Chanh Âm, bảo y ngồi sang một bên nghỉ ngơi, còn mình thì phụ trách thu dọn chén đũa.
Rửa chén đũa của hai người cộng thêm lau bàn, cũng không cần bao nhiêu thời gian, mà khi An Thiếu Du làm xong tất cả, hắn lại chợt có một loại ảo giác rằng mình đã làm quá chậm, bởi vì Chanh Âm mới tỉnh lại trong đêm cư nhiên có thể ngay vào lúc hắn bận rộn mà ngã lên giường mơ màng đi vào giấc ngủ, thậm chí ngay cả hài và ngoại y cũng chưa cởi ra.
49 Cứ như vậy ôm lấy Chanh Âm, đợi y chìm vào giấc ngủ, không giãy giụa nữa, An Thiếu Du mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi buông y ra, cảm nhận được dư nhiệt đã lui, An Thiếu Du liền sửa sang lại quần áo của mình, đang định đi ra ngoài tìm đại phu, ai ngờ lại bị một tràng tiếng gõ cửa ngăn lại.
50 Chanh Âm đi nơi nào làm cái gì, An Thiếu Du không biết, điều hắn có thể làm chỉ là ở trong nhà thay Chanh Âm chuẩn bị tốt nước nóng cùng với đồ ăn, đợi y quay trở lại là có thể trực tiếp nghỉ ngơi, nhưng từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, Chanh Âm lại cả ngày cũng không thấy bóng dáng, khi đêm đến, An Thiếu Du lo lắng không thôi, đang muốn ra ngoài đi tìm, lúc này, Chanh Âm đột nhiên trở về.
51
“Ha… Thiếu Du ngươi… kỳ thực vẫn luôn rất thích ta có đúng không?”
“… Thích. ”
Thích thật sự, không phải trò chơi, không phải phụ họa, đây là lời thật lòng.
52 Cuộc sống bình đạm an tĩnh lại duy trì qua mấy ngày, trong lúc đó Hâm Nhiên cũng đôi khi đến nhà thăm hỏi, Chanh Âm thỉnh thoảng tán gẫu một chút với y, lâu lâu lại cùng nhau tản bộ trong Ẩn Hạng, khoảng thời gian này, An Thiếu Du một mực giữ vững bổn phận người hầu, đi theo phía sau, tuy rằng Chanh Âm năm lần bảy lượt nhấn mạnh không thích hắn làm người hầu, thế nhưng hắn vẫn cứ làm theo ý mình, giống như là muốn dùng phương thức này để tiến hành bồi thường.
53
“Chanh Âm, ngươi…” Mua chiếu mỏng làm gì vậy?
An Thiếu Du muốn hỏi như vậy, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Chanh Âm cắt ngang.
Chỉ thấy y đặt ngón trỏ bên môi, khẽ nói: “Trước đừng hỏi, cứ đi theo ta là được rồi.
54 Nhìn ngân lượng trước mắt, An Thiếu Du chẳng biết phải làm sao, lại ngẩng đầu nhìn tiếu nhan của Chanh Âm, tựa hồ so với trước kia càng tiều tụy hơn vài phần, chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Chanh Âm, hắn mới giật mình phát giác, đôi bàn tay thiếu gia trơn nhẵn đầy đặn lúc trước đã sớm không còn tồn tại nữa, gầy như que củi không nói, trên ngón tay còn nhiều hơn mấy vết thương thật nhỏ, thô ráp đến đáng giận.
55 Nếu như nói trước đây đối với bệnh tình của Chanh Âm vẫn còn mông lung mơ hồ, thì tình hình Chanh Âm dọc đường quay trở về không thể nghi ngờ đã khiến An Thiếu Du hoàn toàn thanh tỉnh.
56 Chanh Âm bất đắc dĩ nhún vai lắc đầu, thở dài nói với Bạch đại phu: “Bạch đại phu, đã thấy chưa? Người ta trung thành tận tâm, ngươi cũng không nên lấy người ta ra đùa giỡn.
57
Người làm thuốc dẫn không đơn giản như vậy, cũng không phải chỉ có thống khổ trên thân thể, mà còn là tra tấn về mặt tinh thần.
Ngươi phải tự mình cảm thụ thịt trên thân thể bị cắt đi từng khối từng khối, tận mắt nhìn máu bên trong cơ thể bị chảy ra từng giọt từng giọt, sự đau đớn như lăng trì này không phải người thường có thể chịu đựng được, mà đáng sợ nhất chính là ngươi căn bản không biết loại khốc hình (hình phạt tàn khốc) này đến khi nào thì mới kết thúc.
58 Thân thể càng ngày càng kém, Chanh Âm tự mình hiểu rõ, chỉ từ việc ngủ nghỉ là y đã có thể cảm giác được, hơn một năm nay y mỗi ngày đều mệt mỏi buồn ngủ, hơn nữa thời gian ngủ càng ngày càng tăng, có nhiều lần ở một mình trong bóng tối y đều không dám tắt đèn ngủ say, chỉ sợ như vậy sẽ ngủ mãi không tỉnh dậy nữa.
59
An Thiếu Du có tốt hay không?
Đương nhiên không tốt, bị đoạt gia sản lại bị hủy dung, lưu lại bên người Chanh Âm săn sóc y, bây giờ còn trở thành thuốc dẫn đang nằm trong phòng khách điếm nghỉ ngơi, phỏng chừng mấy ngày tới sẽ thống bất dục sinh (đau đớn đến không muốn sống nữa).
60
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Chanh Âm trôi qua rất thoải mái lại quỷ dị.
Thiếu Du đi rồi, thay vào đó chính là Hâm Nhiên, dưới sự yêu cầu của Bạch đại phu, Chanh Âm mấy ngày này đều phải ở lại trong nhà tĩnh dưỡng, toàn bộ việc vụn vặt được Hâm Nhiên xử lý hết, mỗi ngày còn đều đặn một chén thuốc khó uống cùng với một đống lớn thuốc bổ…
Điệu bộ này thật sự khiến Chanh Âm hoài nghi, Bạch đại phu là muốn cho y ăn no đến chết, thế nhưng qua chừng bảy ngày y liền phát hiện không thích hợp, thân thể không còn suy yếu như trước, nửa đêm cũng không lo ngại cô đơn lạnh lẽo, dường như cũng không phải hồi quang phản chiếu*, mà thật sự là càng ngày càng khỏe mạnh lên, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
*Hồi quang phản chiếu: là tên thường gọi hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.