1 CHƯƠNG 1
.
Trầm Lương Sinh mơ màng nghe tiếng mưa đập vào tán ô. Khi trận mưa mùa hạ dồn dập rơi trên lớp giấy dầu, hắndường như từ trong mê man phát run, gắng xốc lại tinh thần, cuối cùng đau đớn tỉnh lại.
2 CHƯƠNG 2
.
Tần Kính tự là Hằng Túc, thái độ làm người lại chẳng mang chút đoan chính nghiêm túc nào. Lúc băng bó vết thương cho Trầm Lương Sinh cùng hắn trao đổi danh tính lại khiến y bật cười châm chọc, nhất oản lương thủy,sinh bất phùng thì, thật là một cái tên hay.
3 CHƯƠNG 3
.
Trong núi phân không rõ thời gian, nháy mắt đã qua một tháng, thương thế của Trầm Lương Sinh đã lành không sai biệt lắm, hắn liền khởi hành hồi giáo phục mệnh.
4 CHƯƠNG 4
.
Từ sau Lập thu, trời dù chưa lập tức chuyển lạnh nhưng đã đến thời điểm Tần Kính một năm bốn lần chịu khổ.
Bởi vì bẩm sinh đã mắc tâm tật, tuy nói bình thường hành động cũng không lo ngại chính là không thể tu luyện công phu cương mãnh, nội công cũng khó có thể nâng cao, nhưng hàng năm vừa đến lúc đổi mùa, ngắn thì ba ngày dài là năm ngày, Tần Kính trong người tựa như tồn tại hai vị tuyệt đại cao nhân, nghiêng trời lệch đất so chiêu với nhau, khoa tay múa chân hoàn toàn mặc kệ Tần đại phu thân thể có làm gì cũng không chịu đựng được.
5 CHƯƠNG 5
.
Nói là ngủ nhưng cùng hôn mê chẳng khác biệt gì.
Thiên lý hương đối với Tần Kính mà nói không khác gì độc dược, bất quá y từ nhỏ uống thuốc so với ăn cơm còn nhiều hơn, để giảm bớt đau đớn phương pháp lấy độc trị độc gì cũng thử qua, một chút tiểu độc cũng không đáng lo ngại, mê mêman man phát một trận nhiệt thì cũng sẽ tốt hơn thôi.
6 CHƯƠNG 6
.
Nhập giáo khi sắc trời còn sớm, cỏ hoài mộng mỗi đêm đến giờ Tý mới mọc rõ ra ngoài, tính toán còn phải đợi sáu, bảy canh giờ nữa.
Trầm Lương Sinh tất nhiên là sẽ không để cho Tần Kính ở trong giáo tùy ý đi lại, dẫn y đưa tới trong phòng mình, chìa tay nói:
-“Mời ngồi.
7 CHƯƠNG 7
.
Kỳ thật ngày đó lúc bị thương nặng, cũng từng có khoảnh khắc, Trầm Lương Sinh cho rằng mình sẽ chết.
Khi đó hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy một tán ô nhỏ, trên lớp giấy dầu nổi bật bức họa hoa lau tĩnh mịch.
8 CHƯƠNG 8
.
Trời thu ngày trôi qua nhanh, bóng đêm dần dần loang ra, đúng là đêm còn rất dài như lời người vừa nói.
Trầm Lương Sinh nắm tay trái Tần Kính, từ đầu ngón tay hạ xuống từng cái hôn lên từng tấc từng tấc da thịt.
9 CHƯƠNG 9
.
Có thể vì người bị thương mất nhiều máu, cách lập đông còn có hai ngày, Tần Kính cảm thấy được trong ***g ngực đau đớn vô cùng đành phải thành thật vào dược tuyền ngâm mình, trở ra đã là bảy ngày sau, người bị lăn qua lăn lại gầy đi một vòng, khi soi gương mắt thấy xương gò má như lại nổi lên một chút, khiến đôi mắt càng sâu, ngược lại thêm vài phần anh khí.
10 CHƯƠNG 10
.
Sau đêm này Tần Kính ngủ thật sự sâu, khi tỉnh lại thì trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, trên cửa sổ lộ ra một chút tia sáng mông lung.
Y ôm chăn trừng mắt trong chốc lát, nhận ra y phục đã được thay đổi, trên người cũng không còn dính ướt khó chịu, thầm nghĩ người nọ lúc này chịu giúp y sửa soạn, thật không dễ dàng.
11 CHƯƠNG 11
.
Sư phụ đến khi Tần Kính vừa đổi đệm chăn mới, đệm cũ đã giặt sạch đang phơi nắng ở trong sân, mặc dù nhìn không ra dấu vết khả nghi gì, nhưng Tần Kính rốt cuộc có tật giật mình, thầm nghĩ nguy hiểm thật nguy hiểm thật, nếu sư phụ đến sớm một ngày, đúng lúc giáp mặt Trầm Lương Sinh, giới thiệu hai người bọn họ như thế nào với nhau thật sự là vấn đề hay a.
12 CHƯƠNG 12
.
Khi gặp lại Trầm Lương Sinh, Tần Kính đang ở trước cửa sổ vẽ tranh. Một bức họa trẻ con vui đùa ngày Tết vẽ đã được một nửa, nghe thấy vài tiếng gõ cửa, mở cửa ra liền thấy Trầm Lương Sinh khoanh tay đứng phía trước, trông thấy Tần Kính ra mở cửa thì khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
13 CHƯƠNG 13
.
Trầm Lương Sinh trở về giáo đã quá nửa đêm, đi ngang qua cửa đại điện tình cờ gặp Miêu Nhiên, gật đầu cất tiếng chào hỏi:
-“ Miêu Đường chủ, còn chưa nghỉ ngơi sao?”
-“ Ta cùng Phương trưởng lão thương lượng vài chuyện.
14 CHƯƠNG 14
.
Khi Tần Kính tỉnh giấc thì trời đã sáng rõ, người bên cạnh không biết rời đi bao lâu rồi, chỉ duy nhất còn lưu lại đệm chăn lạnh lẽo.
15 CHƯƠNG 15
.
Trước đây khi còn nhỏ bởi vì hiểu rõ rằng thời điểm tẫn mệnh của bản thân sẽ là một ngày nào đó, Tần Kính vẫn thường hay nhẩm tính từng ngày từng tháng còn được sống.
16 CHƯƠNG 16
.
Thành thật mà nói lần này phật – ma giao đấu, Trầm Lương Sinh xác thực không đem hết mười phần tinh thần ra mà ứng đối. Cũng chẳng phải hắn còn suy nghĩ những chuyện tình cảm nhàn tư, mà bởi đối phương nói rõ tàn bản giấu trong Thiếu Lâm lại làm cho người ta sinh nghi.
17 CHƯƠNG 17.
.
Khi Trầm Lương Sinh quay lại nơi dừng chân, tin tức trong giáo cũng là vừa đến, chỉ có hai chữ: ‘tốc quy’(nhanh chóng trở về).
Ngày đêm gấp gáp chạy về giáo, Miêu Nhiên vẻ mặt mừng rỡ: – “Tìm được rồi, hiện đang đặt ở sự bộ kiểm tra thực hư, ước chừng là không sai đâu.
18 CHƯƠNG 18.
.
Sau một ngày đường gấp rút, đã có Đường chủ tới tiếp ứng, đầu này Trầm Lương Sinh mang Tần Kính bình an vào núi, đầu kia giang hồ chư phái cũng trở nên yên tĩnh, hẳn là hiểu rõ thế núi hiểm trở dễ thủ khó công, việc đã đến nước này cho dù có cấp bách tấn công lên núi cũng không tác dụng, không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức chờ nghênh đón tràng ác chiến muốn tránh cũng không thể tránh ngày sau kia.
19 CHƯƠNG 19.
.
Trong phòng tối thật lâu không còn tiếng người.
Tần Kính chưa từng trả lời, chỉ lẳng lặng gục đầu xuống, tựa như lại hôn mê rồi.
20 CHƯƠNG 20.
.
Trầm Lương Sinh ngửi thấy hương hoa quế lẫn trong không khí. Mặc dù cách ngày vào thu còn một quãng thời gian nữa, gốc cây quế ở góc sân kia cũng đã ẩn ẩn những nụ hoa, mơ hồ có cổ hương thơm ngọt ngào.