21 Họa Nhi đẩy cửa ra, trong phòng phủ một lớp bụi dày, xem ra đã rất lâu rồi chưa quét dọn. Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của cô, Trụ tử đó ngay cả phòng khách cũng không muốn quét, huống hồ là mấy gian phòng này?Giường và bàn ghế trong phòng vừa nhìn đã biết là gỗ tốt sơn tốt, đưa tay quệt đi vết bụi trên bàn, lộ ra mặt sơn nhẵn bóng, ba năm bị bỏ quên sau lớp bụi vẫn còn bóng láng có thể soi gương được.
22 Nguyên tử có chút khó hiểu: “Đại tiểu thư, hai con bồ câu này mới có hai mươi văn tiền, cho dù đem tất cả chi phí cộng lại cũng không đến một trăm văn, có người ra năm lượng bạc đã là rất cao rồi.
23 “Năm mươi lượng?” Thẩm quản gia bị làm cho kinh hãi, không phải hắn không chủ trì được năm mươi lượng, mà là cái giá tiền này cao đến có chút quá đáng rồi.
24 Họa Nhi còn đang suy nghĩ, Lục công tử này đúng là khắc tinh của cô, vì không để hắn xung hỷ, bị nhị thẩm độc ác đánh đến chết. Giờ cần dựa vào Thực Vi Thiên để sinh sống ngày sau, lại vì hắn mà phải đối mặt với số phận bị đóng cửa.
25 Sở Hoằng Hậu cũng mặc kệ Họa Nhi có đưa ra được hay không, vốn dĩ hắn cũng chỉ nhìn vào tiền trong tửu lâu, sống chết của tửu lâu trước giờ đều không phải chuyện hắn quan tâm.
26 Kẻ tự xưng là Hoa gia kia vẻ mặt cười nhạo giễu cợt nhìn Sở Hoằng Hậu, vỗ vỗ mặt hắn: “Ban nãy không phải rất phách lối sao? Còn nắm quần áo ông nội ngươi, rốt cuộc là ai chán sống?” Nói rồi một bạt tai quất tới.
27 Họa Nhi thấy hắn viết đơn thuốc, chính là đã cho ra kết luận, liền hỏi: “Tình trạng nhị bá ta thế nào? Không có gì đáng ngại chứ!”Lạc Nhan Trần một bên kê đơn, một bên đáp lời: “Trên người có nhiều chỗ ứ thương, cẳng chân trái bị gãy, cũng may chưa tổn hại đến lục phủ ngũ tạng.
28 Họa Nhi vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thư nhi: “Tam tỷ, là nhị bá đầu tiên muốn bán muội cho người ta xung hỷ trả nợ đánh bạc của người, còn muốn bán đi tửu lâu mà cha mẹ để lại cho Hằng nhi, muội mới nói những lời kia.
29 Lưu thị vừa nghe lời này, liền im miệng. Ả thừa nhận chuyện này do mình làm, ả cũng không có ý định phủ nhận, chẳng qua nghe thấy Sở gia muốn hưu mình, mới nhất thời tức giận.
30 Sở lão gia thực sự là bị đứa con dâu này phiền chết, liền y theo ả: “Được, được, mọi người trước tiên cầm bạc ra, đưa cho nó. ”Họa Nhi nhìn Sở lão gia: “Ông nội, không thể đưa trước được, việc này cũng phải đưa ngay trước mặt trưởng thôn và trưởng bối trong tộc.
31 Lưu thị thực sự là giận điên lên, nha đầu kia bỗng chốc lấy ra nhiều tiền như vậy, trên người khẳng định vẫn còn tiền, lại tiếp tục bổ nhào về phía Họa Nhi.
32 Hằng nhi gật đầu lia lịa: “Hằng nhi đã cảm ơn rồi, Tứ Hỷ thúc nói, sau này đệ muốn ăn gì thì sẽ làm cái đó cho đệ ăn. Hằng nhi rất vui”Họa Nhi mỉm cười: “Được rồi, theo Nguyên tử đi chơi đi!”Nguyên tử dẫn Hằng nhi đi.
33 Họa Nhi ngược lại không nôn nóng, cười nhạt: “Ta chỉ đem một món đồ muốn tùy ý xử lý đặt trên mặt đất, chó nhà các ngươi tự chạy đến ăn, ta không trách nó tùy tiện ăn đồ của ta đã là rất khách khí rồi.
34 Họa Nhi tất nhiên biết được tính toán nhỏ nhặt trong lòng hắn, từ đầu đến cuối vẻ mặt tự tin, trong mắt không nhìn thấy nửa phần lo lắng: “Được! Cắt thái gọt băm cạo tỉa bổ chặt mổ dập nạo róc, so cái nào?”Đầu bếp mập lại kinh hãi một lần nữa, tiểu nha đầu này quả thực biết được rất nhiều, có điều biết không có nghĩa là sẽ làm được: “Ta cho ngươi cơ hội, ngươi tự chọn ra ba cái.
35 “Đương nhiên rồi! Ví như sơn tra, phục linh các ngươi bán đều có thể dùng để nấu ăn, hơn nữa mùi vị rất tốt, tuyệt đối so với thuốc được sắc trong nồi ngon hơn.
36 Họa Nhi sửng sốt một chút, chợt nhớ tới gì đó, liền khe khẽ cười gật đầu: “Cũng được! Nhớ kỹ báo tên món ăn, bạch chước hà. ”Kế Tổ bưng khay đi tới trước bàn của Lạc Nhan Trần và Hàn Linh Xu, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Bạch chước hà, mời hai vị dùng.