1 Một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài đang ngồi trên thùng gỗ khẽ cười, đôi chân khả ái không ngừng đung đưa, cái bánh bao vốn nóng hổi trong tay đã sớm nguội, nhưng nàng không chút phật lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ cắn một cái.
2 Tuy là đầu mùa đông, nhưng nơi biên cương đã sớm có tuyết rơi, mờ mịt cả một vùng. Hàn khí lạnh như băng làm tê cóng cả tay Doãn Vũ Dương, nhưng nàng không quan tâm, đôi mắt to tròn vẫn chớp chớp quan sát bốn phía.
3 “Làm sao không cẩn thận như vậy??” Tư Đồ Linh khó nén nổi lo lắng, nhìn vết thương trên trán Vũ Dương nói. “Linh di đừng để trong lòng, đây bất quá chỉ là vết thương nhỏ thôi.
4 “Quận chúa, chuyện này nếu truyền đi thì không được đâu. ” Hạ Trúc hầu hạ chủ nhân mặc y phục không ngừng nhắc đi nhắc lại. “Vậy chúng ta không để cho nó truyền đi là được rồi mà?” Lý Vũ Dương xoay người cười khẽ, nhìn vẻ mặt khổ sở của Hạ Trúc, cảm thấy hết sức thú vị.
5 Tối hôm nay, Cẩn Vương phủ bị bao phủ bởi một bầu không khí nặng nề, canh giữ bên ngoài Minh Nguyệt các, Lý Vũ Dương khó nén nổi vẻ mặt sốt ruột. Đầu xuân phương Bắc vẫn là một màn tuyết trắng xóa, hàn khí rùng cả mình, mới qua năm thôi, cơ thể yếu ớt của Linh di đã bị nhiễm phong hàn.
6 Tuyết rơi. Lý Vũ Dương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tuyết bao la. Lúc đầu xuân, mặc dù chân núi đã không còn giá rét bằng lúc trời đông, nhưng bước chân của mùa xuân vẫn chậm chạp chưa đến núi này.
7 Sau khi chăm sóc, trong ánh sáng mờ mờ, Liễu Nham Phong vỗ về Lý Vũ Dương, nhẹ nói: "Ngay chân nàng có một sợ dây đeo bằng bạc. Ta muốn mở ra nhưng không được.
8 Nàng đứng lên, từ bên phải của hắn đi qua bên trái, ““Nói cho ta biết, cuối cùng chàng đã làm gì?” Giọng nói thanh thúy của Lý Vũ DƯơng vang lên. Liễu Nham Phong lẳng lặng sử dụng bột chì để trên bàn vẽ tranh, không nói một câu.
9 Xe ngựa chở Đại Vương Phi – Liên Băng Nguyệt, đoàn người trùng điệp đứng trước cửa lớn màu đỏ khí phái của Cẩn Vương Phủ. Xe ngựa của Liên Băng Nguyệt vừa xuất hiện, Lý Tử Như lập tức đi tới quỳ xuống thỉnh an.
10 Cho dù Lí Vũ Dương đã bình yên vô sự ở ngay trước mắt, nhưng trong đầu của Liễu Nham Phong vẫn là hình ảnh nàng ngã xuống vũng máu khiến Liễu Nham Phong không khỏi đau lòng, ác mộng ở quá khứ vẫn còn lưu lại trong hắn , trong tâm hắn vẫn dấy lên nỗi sợ và sự chấn động to lớn này.
11 Ngồi ở đại sảnh, vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy Liễu Nham Phong xuất hiện, không có đứng dậy, cũng không có khách sáo, gọn gàng dứt khoát liền mở miệng. "Cốc chủ, lão thân đêm khuya cầu kiến, chỉ có một chuyện muốn nhờ.
12 Lí Vũ Dương phát hiện đúng là mình phải đi 1 chuyến, mới biết Cốc này có bao nhiêu rộng lớn, sơn cốc lấy hồ Mộc Lan làm trung tâm, một nơi là thảo nguyên rộng lớn, một nơi khác là rừng rậm che trời, quanh năm sương trắng lượn lờ.
13 Hôm nay trong Mộng Hồi Cốc, một buổi sáng tinh mơ tự nhiên lộ ra chút không khí bất thường. "Thiên tài vi lượng", có một nam nhân cao gầy , mệt mỏi đi từ bên ngoài vào.
14 Kinh Thành ở dưới chân thiên tử quả nhiên náo nhiệt khác thường, Lí Vũ Dương vừa vào kinh liền trực tiếp mang theo Liễu Nham Phong vào ở trong dinh thự của Cẩn Vương Gia , có thể thuận lợi như thế này, tất cả đều do công sức của nàng, trên tay nàng nắm bức thư của Đại Vương phi—— lại còn do chính tay Cẩn Vương Gia viết.
15 Xe ngựa dừng lại trước biệt viện ở ngoài thành, Liễu Nham Phong trấn định tinh thần, lập tức xuống xe, sải bước đi vào thảm đỏ trước cửa lớn đang mở rộng.
16 Trong viện của nội cung, trăng sáng vằng vặc, ngôi sao lóe sáng. Đúng như Lí Vũ Dương nói, thân phận của nàng là trở lực, nhưng cũng có thể là trợ lực, nếu không có nàng, Liễu Nham Phong muốn vào cung một chuyến chỉ có thể xông vào lúc đêm khuya , ngộ nhỡ bị phát hiện, việc này quan hệ trọng đại.
17 Thái tử phi ngồi trên ghế đại điện trong cung, CÙng Trác nhàn nhã uống Thiết Quan Âm thượng hạng nói: "Nương nương có biết Liễu Nham Phong là người như nào không?"Nàng hơi thu lại tròng mắt, không có trả lời.
18 Chân tướng trong quá khứ liền bị hai người dối gạt để ở trong lòng, chỉ là dù có trốn tránh thế nào, cái gì nên đến thì nó sẽ đến. Một buổi chiều nắng rực rỡ, hồ trưởng lão nghe được tin tức của hồ chủ, mang theo đoàn người vào kinh cầu kiến, nhưng lại lỡ mất, bọn họ nhân nói Nhược Vân sáng sớm đã đi đến Cẩn vương phủ.
19 Vốn là thời tiết sáng trong rực rỡ ánh nắng, nói thay đổi liền thay đổi ngay, bầu trời đột nhiên tràn đầy mây đen, sắc trời u ám như đêm đen kéo xuống, rất có xu thế Thái Sơn đổ xuống.
20 "Cậu có truyền tin tức, muốn chàng có rảnh thì về Mộng hồi cốc một chuyến. " BỤng của nàng đã lớn, hắn một thân áo trắng nâng đỡ, bước chậm đi trong hoa viên nói : "còn nói phụ hoàng muốn chàng vào cung một chuyến.