1 “Tất cả sẽ y như ngày xưa ấy,” Caroline nồng nhiệt nói, siết tay Bonnie thật chặt. Nhưng không phải thế. Không gì có thể giống như trước khi Elena chết cả.
2 “Mình muốn cả bọn quay lại làm bạn như trước đây,” Caroline nói. “ Hồi đó chúng ta lúc nào cũng ăn sinh nhật cùng nhau, chỉ bốn đứa mình thôi, nhớ không ? Với lại, cậu còn nhớ chuyện lũ con trai lúc nào cũng tìm cách đột nhập vào những buổi tiệc của bọn mình chứ? Chả biết năm nay tụi nó có lập lại trò đó không nữa”.
3 Mà ai biết được, tối thứ Sáu cô viết vào nhật ký của mình. Chắc mình đã quá khắt khe với Caroline rồi. Có thể cậu ta thực sự hối hận về những chuyện đã gây ra cho bọn mình, như tìm cách làm Elena bẻ mặt trước toàn thị trấn hay khiến cho Stefan bị bắt vì tội giết người chẳng hạn.
4 “Ừ, cậu biết đấy, tóc là thứ quan trọng mà,” Elena nói. Mắt cô bạn ánh lên một sắc xanh sẫm hơn màu trời, sắc xanh của lam ngọc. Bonnie đưa tay lên chạm vào mấy lọn tóc đó của mình, cảm thấy không thoải mái lắm.
5 “Ngươi không phải Elena! Ngươi không phải Elena!” “Nghe mình đây, Bonnie!” Đó là giọng nói của Elena, giọng nói thật của chính Elena, không còn vẻ khoái trá thô tục hay trầm đục méo mó, mà hết sức gấp gáp.
6 Meredith dừng lại, đôi mắt đen sắc sảo tò mò dò xét khuôn mặt Bonnie. Rồi cô gõ cửa “Mình chỉ cần mong tối nay Caroline đừng có nhà. Có khi cuối cùng bọn mình lại xui xẻo bị nó túm lấy cũng nên”.
7 Làm như cậu là người hầu vậy, Bonnie nghĩ thầm, và rồi ánh đèn flash loé lên làm cô loá cả mắt. Khi tấm hình chụp lấy hên đã hiện hình, và Sue cùng Caroline đang cười đùa bên cạnh về lịch sử khô khan của Meredith, Bonnie lại chú đến một thứ khác.
8 Meredith nhặt chiếc máy ảnh lên, lật qua lật lại. Mặt vẫn nhìn xuống tay, cô nói “Hôm nay đúng là sinh nhật nhật của mình đấy”. “Cái gì?” Bonnie giật mình, hỏi to hơn “Cậu nói cái gì cơ?” “Mình nói, hôm nay là sinh nhật thật của mình.
9 “Dạo này thầy Alaric sao rồi? Sue hỏi Meredith. Anh thầy Alaric Saltman là bạn trai của Meredith - gần như vậy. Thầy là sinh viên vừa tốt nghiệp Đại học Duke chuyên ngành cận Tâm lý học, năm ngoái được mời đến Fell’s Church khi những vụ tấn công của ma cà rồng bắt đầu xuất hiện.
10 “Mình vẫn không thể nào tin được cậu ấy mất rồi,” Sue khẽ nói, lắc đầu và nhắm mắt lại. “Elena tràn đầy sức sống hơn bất cứ ai khác”. “Ngọn lửa bên trong cậu ấy cháy sáng hơn” Meredith đáp, mắt nhìn ánh sáng đèn ngủ vàng hồng hắt trên trần nhà.
11 “Bố mẹ mình có một bàn cầu cơ đấy” Caroline nói khá lớn tiếng. Bỗng nhiên bầu không khí trầm lắng bị phá vỡ và một cảm giác căng thẳng không rõ rệt bao trùm.
12 Vickie bước tới trước, chạm vào một ống tay áo buông thõng rồi ngước mắt nhìn lên kệ. Cô bạn đưa tay lên ôm mặt, mái tóc dài óng ả phủ xuống đằng trước che kín mặt.
13 Bất thình lình tim Bonnie đập nhanh đến nỗi cố sợ những ngón tay mình sẽ run lên mất. Miếng nhựa dưới tay cô có cảm giác rất lạ lùng, gần như tích tụ đầy năng lượng điện, tựa hồ như một sức mạnh siêu nhiên nào đó đang tuôn chảy bên trong nó.
14 “Elena”. Miếng nhựa nảy lên quay trở lại các con chữ. MỘT CON CHUỘT NỮA MỘT CON CHUỘT NỮA MỘT CON CHUỘT NỮA “Chuyện gì xảy ra vậy?” Sue hét lên, mắt lúc này đã mở trừng trừng.
15 Bonnie thét lên. Vickie ngay lập tức phụ họa bằng cách rú lên điên cuồng. Bàn tay nóng rực nhớp nháp đang lôi Bonnie về phía trước. Cô đá đấm, vùng vẫy nhưng vô hiệu.
16 Tuy nhiên, cô vẫn run rẩy bước ra khỏi chỗ chiếc ghế. “Đi nào,” Bonnie thở hổn hển, và Meredith đi theo, cả hai lần hồi từng bước tiến vào trong màn đêm đen kịt.
17 Những bức màn trắng trong mờ tung bay phần phật vì gió thổi vào từ lỗ hổng trên tường nhà. Bonnie có thể nhìn thấy bóng Vickie phía trước. Cô bạn đang đứng, tay buông thong bên mình, bất động như một pho tượng đá.
18 Khi Meredith cho xe vào số, cô ném sang Bonnie một cái nhìn hoàn toàn thông cảm. “Bố mẹ cậu cũng đâu có tin, đúng không?” “Ôi giời, chuyện gì mình nói ra mà họ chẳng tin – ngoại trừ những chuyện quan trọng.
19 Caroline đang ở đó, hai tay ôm lấy cùi chỏ, hất mớ tóc tung về phía sau một cách lơ đãng. “Gia đình tôi sẽ không ở lại ngôi nhà đó nữa, cho đến khi nó được sửa sang lại,” cô nàng run rẩy nói trong chiếc áo lên màu trắng.
20 “Trước tiên là cậu ấy không đủ sức. ” Meredith chỉ ra vấn đề. “Có đem nhúng nước thì cậu ấy cũng chỉ nặng chừng bốn mươi ba kí lô là cùng. ” Ai đó phía cuối hàng lẩm bẩm rằng người điên hay sở hữu sức mạnh phi thường.