61 Hoàng Phủ Viêm ở trong phòng ta nán lại đến nửa đêm, mãi đến khi nô bộc nha hoàn trong phủ đi chìm vào giấc ngủ, hắn mới lén lén lút lút bỏ đi. Nhìn động tác vụng trộm lén lút kia của hắn, ta vừa buồn cười vừa cảm động.
62 Xem qua tài liệu Phượng thúc thúc gửi cho ta, quả thực hắn đã xử lý mọi việc vô cùng thỏa đáng. Phụ thân mẫu thân của Phong Vân, đều có lai lịch rõ rõ ràng ràng.
63 Đêm hôm đó, ta giữ Lam Nhi lại vương phủ ăn cơm. Ăn cơm tối xong, Lam Nhi cứ quấn quít lấy ta, đòi ta nói chuyện với nàng, Hoàng Phủ Viêm sau khi nở một nụ cười quỷ dị, cũng trốn về địa bàn của mình.
64 Từ chỗ Viêm vương biết được Lăng Sương đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, chỉ là việc ngoài ý muốn. Nhưng dù là ngoài ý muốn, ta cũng không thể không quan tâm.
65 Ta bị bắt cóc rồi … Đây là ý niệm đầu tiên của ta khi vừa tỉnh lại. Nếu như không phải bị bắt cóc, hai tay hai chân ta sao lại bị trói ở trên giường? Nếu nói là bắt cóc, dường như lại không đúng lắm, bởi vì… người ta không còn mảnh vải che thân.
66 Mưa tháng tám, tí tách rả rích, liên miên không ngớt. Một cơn mưa đêm lất phất, khiến bầu không khí tinh mơ phảng phất mùi cỏ thơm, thấm vào trong gan ruột.
67 uyết rơi nặng hạt suốt một ngày một đêm, khiến cho khí trời tháng tám lạnh buốt như ngày đông giá rét. Mở mắt liền thấy một luồng sáng trắng ánh lên lớp giấy trên cửa sổ, xem ra tuyết rơi càng lúc càng dày.
68 Tuyết lớn liên tục mấy ngày mấy đêm, khiến cả kinh thành như phủ lên tấm áo màu trắng bạc, trắng xóa một phương. Khí trời lúc tuyết dần tan, lạnh lẽo dị thường.
69 Ta tự mình xuống bếp, Lạc đại thẩm cùng Xuân Hương tỷ suýt chút rớt cả cằm. Trong lòng bọn họ, ta chính là một nữ nhân phóng túng chỉ biết cờ bạc chơi gái, hôm nay xuống bếp, không chừng là trời sắp đổ cơn mưa màu hồng.
70 Bởi vì Linh Linh thụ thương, không thích hợp ăn lẩu. Đành phải làm phiền Mộ Dung Phong Vân xuống bếp một chuyến, làm một bữa cơm dinh dưỡng bồi bổ cơ thể.
71 Vị lão huynh họ Bạch tên Vô Trần kia quả nhiên khổ mệnh, cha mẹ đều là cựu thần Bắc Hạ vương triều. Năm đó khi Bắc Hạ chưa vong, Bạch gia cả nhà phú quý.
72 Ngày thứ hai, ta không dám bước chân ra khỏi nhà nửa bước, ngoan ngoãn ở lại Tê Phượng sơn trang chờ đến giờ ngọ ba khắc. Giờ ngọ ba khắc cuối cùng cũng đến, ta lập tức lấy ống pháo hoa bước ra sân, châm lửa.
73 Lão Lăng này tương đối cũng biết thế nào là nghĩa khí, sau khi nhận được thông báo của ta, lập tức phô trương thanh thế đích thân tới nơi đón người. Kiệu lớn tám người khiêng, nô bộc đứng thành đàn, chỉ còn thiếu khua chiêng gõ trống.
74 Không cần thu dọn bất cứ thứ gì, ta trực tiếp đưa Tuyết Liễu về thẳng Tê Phượng sơn trang. Ngày ta phái Tuyết Liễu tới Lăng gia, thần sắc hồng nhuận, thân thể mạnh khỏe bình thường.
75 Trên thế gian này, có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Những chuyện nhìn thì giống như là đại cuộc đã định, nhưng cũng thình lình xảy ra biến cố.
76 Sương mù nhàn nhạt, cành liễu tung bay, hoa đào mười dặm ánh lên sắc hồng. Mùa xuân như vậy thật khiến lòng người hứng khởi, xuân về hoa nở, một ngày tươi đẹp sắc xuân dạt dào.
77 Quan hệ giữa ta và Phong Vân rất nhanh đã được chấp nhận, lấy thân phận tỷ tỷ kiêm bà bà (mẹ chồng), Thanh Nhã gần như không rời ta nửa bước, rất sợ lỡ như ta xảy ra chuyện gì.
78 Sau khi bái phỏng cố nhân, tỷ tỷ tỷ phu lần thứ hai rời khỏi kinh thành. Nhưng chuyến đi này không giống mấy lần trước ở chỗ, lần này không phải đi du sơn ngoạn thủy, mà là để tìm kiếm Lăng Sương.
79 Hắn đang bắt giữ Mộ Dung Phong Vân, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đoán biết được tâm tư của ta, nhân yêu không những đưa ta trở về Mộ Dung gia, hơn nữa còn rất hào phóng để ta thích gì làm nấy.