241 Vậy là, đúng như kịch bản, Minh Tú không còn chút do dự gì nữa, trong lòng tràn ngập vui mừng hạnh phúc dẫn đường đưa Thịnh Huyền lên núi. Đương nhiên, “Thịnh Huyền” cũng không cho rằng con đường này sẽ dễ dàng như thế.
242 - Minh Tú! Con tiện nhân kia, bề ngoài ra vẻ ngây ngô khờ dại, lại âm thầm tằng tựu làm việc gian dâm với đàn ông! Không phải ngươi khinh thường ta sao? Cuối cùng lại nằm dưới thân con sâu kiến này thừa hoan! Nực cười, thật là nực cười! Ta không giết được ngươi, cũng không giết được tên rác rưởi này, vậy thì để chính tay sư phụ mà ngươi yêu quý làm việc đó đi! Khặc khặc khặc…Minh Hư vừa nắm lấy cổ áo “Thịnh Huyền” chạy như bay, vừa cuồng tiếu gằn lên từng câu chữ cực kỳ thâm độc, giống như muốn phát tiết toàn bộ tức giận và uất hận trong lòng hắn ra vậy.
243 Hai đệ tử kia còn chưa chạy tới nơi, áp lực mạnh mẽ, những đợt sóng nước kinh khủng đã ập tới, khiến bọn cảm thấy trong lòng có chút nặng nề. Hai người chân đạp bộ pháp, nhẹ nhàng đạp lên hai hàng cây bên đường để di chuyển xuống.
244 Sáu vị cường giả ở lại đối mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên chút suy tư. Mặc dù thiếu nữ này bỏ đi là chuyện rất bình thường, trong số bọn họ có ít nhất hai người đủ sức chiến một trận với nàng, huống chi sáu người cùng lên? Nhưng mọi chuyện vẫn khiến họ cảm thấy có chút quỷ dị.
245 Lâm Hàn vẫn luôn luôn căng mắt dõi theo mọi phản ứng của nữ tử kia, cứ cách chừng một giờ, nàng sẽ có chừng năm phút nghỉ ngơi điều tức, vào cái thời điểm đó, mọi sự giám sát cùng áp lực sẽ đều giảm mạnh.
246 Đột phá vào thời khắc này đúng là khiến cho Lâm Hàn vui mừng một thoáng. Nhưng một lần nữa, hắn lại cố dằn lòng lại, tập trung vào tình hình trước mắt.
247 Lâm Phong gật đầu rồi. Có muôn vàn lý do để nó chấp thuận, nhưng cơ bản nhất, vẫn là nó muốn trở về bên mẹ, cùng với việc nó đã chán ghét cái hoàn cảnh sinh hoạt như bị giam lỏng thế này!Lâm Phong chỉ muốn làm một áng mây trời, tự do thưởng ngoạn nhân gian này.
248 Một ngày này, cường giả Võ Đạo Môn kinh động. Một ngày này, giới tu luyện toàn đại lục sôi trào. Một ngày này, ba cái tên chói sáng như minh tinh rực rỡ hơn bao giờ hết.
249 Một đại mỹ nhân uyển chuyển bước ra, khí chất thanh lãnh như ngân nguyệt, thần thái nhàn nhạt không biểu tình, nhưng động tác trên tay lại rất ôn nhu.
250 Hoàn cảnh ấm áp không kéo dài được bao lâu, Lâm Hàn bất đắc dĩ nhận ra, Tuyết Thiên Lăng thực sự không áp chế được nữa rồi. Mồ hôi rịn đầy trán, sắc mặt đỏ bừng, biểu hiện cho việc tinh khí đã đạt đến cực hạn, nếu không đột phá ngay lập tức, rất có thể dẫn đến vỡ nát kinh mạch mà chết.
251 Cuối cùng Lâm Chấn Sơn cũng không đành lòng làm hại bộ râu vô tội của Lâm Chấn Giang, đành phải nháy nháy mắt ra hiệu cho lão rời đi trước, bề ngoài lại ra vẻ hùng hổ tiến lên, bộ dạng như muốn làm thật.
252 - Ma Pháp Sư sao?Lâm Chấn Sơn trầm ngâm nói:- Cái này ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết đến cảnh giới này, ma pháp sư không còn quá câu nệ về thuộc tính vốn có nữa, mà phải nghiên cứu quảng đại các loại nguyên tố, dần dần lĩnh ngộ ra được ảo diệu của thế giới, tạo ra thế giới của riêng mình.
253 - Này… chị thực sự làm cô giáo?Trên đường đi, Lâm Hàn có chút quái dị nhìn Lê Ân Tĩnh. Đại tỷ này có thể làm cô giáo sao? Nàng dạy bọn nhỏ cái gì? Dạy làm sao bắt nạt kẻ yếu… à không, là phát huy uy thế sao?Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh mặt không biểu tình, cực kỳ ưu nhã xoắn chặt lấy mảnh thịt yếu đuối bên eo hắn, khiến Lâm Hàn liên tục hít khí lạnh mà không dám thở ra.
254 Hôm nay là một ngày cực kỳ vui vẻ của Lâm Hồng Thái. Kể từ khi thấy bản thân có hy vọng trở thành cường giả, có hy vọng tu luyện, tinh thần nó vẫn cứ kích động như vậy, không thể tập trung vào bất cứ việc gì, ngay cả trong giờ của Lê Ân Tĩnh, thằng bé vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, thỉnh thoảng nhếch lên nụ cười khúc khích, nhìn qua khá là tức cười.
255 Lâm Băng tạm thời rời đi, nàng cần thu dọn sách vở, đồng thời phải cùng Lâm Tự Cường dọn dẹp sạch sẽ đám hổ lốn trong phòng. Đây là quy định, hậu quả gây ra phải do chính bản thân mình thu dọn, đây là để dạy cho học sinh tinh thần trách nhiệm.
256 Coi như một chương Bonus, không đọc cũng không ảnh hưởng gì, anh em nào không thích có thể bỏ qua >:)Lâm Hàn xoa xoa mồ hôi trên trán, ho khan hai tiếng rồi hỏi lại:- Con gái? Con gái nào?Lê Ân Tĩnh lúc này có vẻ hỏa khí rất lớn, hung dữ đi đến xách cổ áo Lâm Hàn, khuôn mặt xinh đẹp áp sát tới hắn gầm lên:- Con gái của tôi chứ con gái nào? Khốn nạn! Tốt nhất là đáng yêu như Băng nhi! Nói nhanh, tôi muốn một đứa con gái như vậy! Cậu có phối hợp không để tôi đi tìm người khác!Lâm Hàn toát mồ hôi lạnh, liên tục cười bồi trấn an:- Bình tĩnh! Bình tĩnh! Việc này không gấp! Không gấp được! Càng nóng nảy càng dễ thất bại nha! Chị trước hết bình tĩnh lại đã!Lê Ân Tĩnh táo khí khó thở, ngực phập phồng lên xuống ngay trước mắt Lâm Hàn, khiến hắn không nhịn nổi nuốt nước bọt đánh ực một cái.
257 - Như vậy thật sự có thể có con gái sao?Mưa gió đã qua, Lê Ân Tĩnh như con mèo nhỏ mềm nhũn nằm trong lòng Lâm Hàn, cao triều trên hai má vẫn còn chưa rút bớt, khiến nàng lại càng thêm một chút phong tình uyển chuyển.
258 Ngay trong buổi sáng, Lâm Hàn đã lò dò đi tìm Lâm Chấn Sơn. Cũng còn may, lão già này không thường xuyên bế quan, chủ yếu quản lý sự vụ trong tộc, nên cũng không khó tìm lắm.
259 Rời khỏi căn viện của Lâm Chấn Sơn, Lâm Hàn vẫn có chút cảm giác không chân thực. Mình… vậy mà lại bị thuyết phục?Thở dài một hơi, Lâm Hàn cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, đã quyết định rồi, vậy thì sẽ không hối hận, cũng không cần phải truy tra vì sao lại như thế.
260 Thoáng qua đã đến buổi chiều, Lâm Băng và Lâm Phong cũng đã hoàn thành một buổi học, được Lê Ân Tĩnh nhiệt tình đưa về tận nhà. Không thể không nói, mị lực của Lê Ân Tĩnh thực sự rất lớn, kể từ lần đầu gặp mặt ở nơi dịch chuyển bí mật, đến nay mới có vài ngày mà nàng đã có thể thân với Lâm Phong.
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50
Thể loại: Dị Năng, Võng Du, Đô Thị, Khoa Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 350