181 - Đây chính là Thiên Tuyết tiên tử sao? Quả nhiên là giai nhân tuyệt sắc, tiên nữ trần gian. Như vậy cũng không uổng công ta đến một chuyến này. Vị Hà huynh phóng khoáng vẫn đi cùng tên họ Ngô hèn mọn là người lên tiếng đầu tiên, cũng có vài phần phong thái không màng hơn thua, chỉ cầu diện kiến giai nhân một lần.
182 Không khí tĩnh lặng như tờ. . . Một lời của Triệu Gia Hinh, coi như đã tuyên bố kết cục cho hầu hết mọi người, hy vọng vừa được nhen nhóm đã nhanh chóng bị dập tắt.
183 . . . Mỹ lệ tựa sứ thanh hoa truyền thế tự cổÝ cười trên mắt nàng. . . Bài ca đã kết thúc, ý cảnh của câu cuối rất ý nhị, cũng rất đẹp, mặc dù so với các các áng thi văn của tài tử thì cũng không đáng gì, nhưng đây là một lời ca, ý cảnh đạt được đến mức này, đã coi là cực phẩm rồi.
184 - Cha! Nhớ cẩn thận với mẹ lúc chưa chứng minh được bản thân! Mẹ mấy năm nay luôn phải căng thẳng đề phòng người xấu, rất khổ sở, rất có thể mẹ sẽ nghi ngờ thân phận của cha, bởi mẹ trước nay đều chắc tin cha đã tử ẹo từ trước khi con sinh ra rồi.
185 Sát khí thật mạnh!Tuyết Thiên Lăng mặc dù ra tay ác liệt, chưởng chưởng không lưu tình, nhưng Lâm Hàn không hề nhận ra một chút sát khí nào của nàng, nên hắn vẫn có thể yên lòng ứng đối.
186 Chiến đấu vẫn tiếp tục. Lúc này, Lã Thiên Thanh có vẻ đã bắt đầu nổi nóng, trước đến nay vẫn luôn chỉ có phần hắn đè người khác ra đánh, làm gì có chuyện bị dây dưa mãi không làm gì được thế này?Nhưng sự thực lại diễn ra trước mắt, khiến Lã Thiên Thanh không thể không chấp nhận thực tế đó.
187 Leng keng!Con dao nhuốm máu rên rỉ rơi xuống đất, nhưng không ai để tâm đến nó nữa. Sau giây phút kinh ngạc đến bàng hoàng, Tuyết Thiên Lăng nhanh chóng lấy lại được thần trí, vội vàng quơ lấy miếng ngọc bội kia rồi đỡ Lâm Hàn vào trong phòng.
188 - Ngươi. . . gặp Băng nhi rồi sao?Tuyết Thiên Lăng hơi ngẩn người, kinh ngạc hỏi. Lâm Hàn nhẹ nhàng gật đầu. - Ngươi thích nó? Ngươi không ghét bỏ nó không thể tu luyện, lại còn có số yểu mệnh?Tuyết Thiên Lăng cắn môi hỏi tiếp! Vậy mà trước nay nàng vẫn tưởng Băng nhi đáng thương chỉ có một mình nàng quan tâm thôi! Ngay cả sư phụ mặc dù không nói gì, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra trong thâm tâm nàng không hề quá để tâm đến Băng nhi!Nàng cũng quá quen rồi, thế giới của nàng là vậy, có giá trị thì mới là con cưng, còn vô giá trị thì chỉ là đứa con rơi mà thôi!Nhưng dù sao Tuyết Thiên Lăng cũng khá hiểu Lâm Hàn, vừa hỏi ra câu đó, nàng đã cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra Lâm Hàn sẽ phản ứng thế nào.
189 Nhìn thoáng qua Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng đột nhiên mở miệng thỉnh cầu:- Chu trưởng lão, đệ tử biết mình phải làm gì, nhưng trước khi rời đi, đệ tử còn một thỉnh cầu! Đệ tử muốn gặp mặt Phong nhi một lần!Chu trưởng lão nhìn xoáy sâu vào Tuyết Thiên Lăng một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:- Được, chuyện này ta có thể đồng ý! Nhưng là sau khi ngươi đã thành thân, hơn nữa chỉ được gặp mười phút, không hơn! Hy vọng ngươi hiểu!Tuyết Thiên Lăng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn gật đầu chấp nhận.
190 - Hôm nay nàng rất đẹp!Lâm Hàn tiến tới từ phía sau, mỉm cười say mê ngắm nhìn Tuyết Thiên Lăng qua tấm gương trong vắt. Thường ngày nàng đã vô cùng mỹ lệ, khí chất cao quý mà lạnh lùng, ấy vậy mà khi mặc vào bộ đồ đỏ của tân nương này, thực sự lại có một phen phong vị khác, có thêm cái gì đó mềm mại, nhu mỳ, và ướt át.
191 Phòng khách!Hôm nay là lễ thành thân của “cựu” đệ nhất thiên tài Võ Đạo Môn, nhưng phượng hoàng rụng lông, cuối cùng cũng chẳng bằng con gà, hôn lễ của nàng cuối cùng cũng chỉ có vài mống người tham dự, trong đó có bảy người trước đó muốn lưu lại, ngoài ra còn thêm một vài người khác.
192 Đó là một người trung niên cực kỳ lực lưỡng, thân thể nhìn qua tràn ngập tính bạo tạc, như một lực sĩ thể hình đích thực. Khuôn mặt hắn cũng thuộc dạng bình thường, nhưng lại để râu quai nón xồm xoàm, còn có một vết sẹo dài bên mắt trái, nhìn qua cũng có vài phần dữ tợn.
193 Trời đã tối. Khách mời đều đã đi hết. Những cao nhân kia đã lần lượt rời đi lúc nào, Lâm Hàn thậm chí còn không hề hay biết. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Lâm Hàn và Phong Sương tiên tử, cùng ba bàn rượu thịt thịnh soạn đã bị hưởng dụng dở dang.
194 - Ta. . . ta không sao!Tuyết Thiên Lăng phức tạp ấp úng. - Nói bậy! Rõ ràng hồn vía bay đi đâu mất mà còn nói không sao? Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?Lâm Hàn nằm sát lại, nhìn thẳng vào cặp mắt đen nhánh của Tuyết Thiên Lăng, trầm giọng nói.
195 Vù. Phong Sương tiên tử tung mình một cái, ngự không mà đi, Lâm Hàn híp mắt nhìn theo bóng lưng phiêu dật của nàng, trong lòng thầm thán phục: “Vậy mà thực sự có thể đằng vân giá vũ, phiêu dật như tiên! Không hổ là thủ đoạn của Võ Thần!”Tuyết Thiên Lăng nhìn liếc qua Lâm Hàn một chút, sau đó cũng xuất ra phi kiếm của mình, ôm lấy Lâm Hàn ngự kiếm mà đi.
196 Lâm Hàn và Tuyết Thiên Lăng cảm nhận như thân thể không còn chịu khống chế, như xuyên qua hàng loạt chướng ngại, cuối cùng xuyên thủng một lỗ hổng nào đó, xuất hiện tại một vị trí khác.
197 Trải qua trăm chiêu, Lâm Hàn dù cố hết sức cũng không thể thoát ra được công kích của Tuyết Thiên Lăng. Hơn nữa còn càng ngày càng cảm thấy tốc độ và phản ứng của mình chậm đi, thân thể thậm chí xuất hiện dấu hiệu đông cứng.
198 Giữa vùng đất hoang vắng ngoài thành, đêm hôm khuy khoắt đột ngột xuất hiện một thân cây khổng lồ, không, phải gọi đây là một ngôi nhà có hình dạng thân cây mới đúng.
199 Trải qua một thoáng thương lượng, phu thê Lâm Hàn cuối cùng cũng thống nhất ý kiến, quyết đón Băng nhi, ngay lập tức khởi hành trở về học viện Cửu Long.
200 Rắc!Ngay dưới chân Lâm Hàn, một ngọn băng kích đột ngột mọc lên, mang theo băng phong lạnh lẽo đâm tới đùi trái của hắn. Xí hụt!Lâm Hàn bật người nhảy lên, không quên làm mặt quỷ trêu đùa Lâm Băng một cái.