141 Nhưng nghĩ kỹ lại, Lâm Hàn lại đột nhiên cảm thấy, nhiệm vụ cắm tháp nhẫn thuật kể ra cũng không có khó như mình nghĩ. Ít ra, Lâm Hàn có thể khẳng định, không ít người, không ít thế lực cũng đã động tâm với nhẫn thuật của mình.
142 Là lão già Lâm Chấn Sơn. Uy Thanh Liên thoáng chốc đã xấu hổ cúi đầu, mặt hơi hồng lên, giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện, chờ đợi trách phạt. Vừa rồi, nàng và Lâm Chấn Sơn vô tình hoặc hữu ý gặp mặt, cuối cùng lại không nhịn nổi tranh luận với lão vài câu, cuối cùng lại biến thành ngồi nói chuyện tâm sự.
143 Lâm Hàn trầm mặc. Lê Ân Tĩnh vẫn lẳng lặng nhìn hắn, không khí như đọng lại, cả hai người đều không nói gì, khiến tình huống càng ngày càng trở nên đè nèn.
144 -Đại tiểu thư, chẳng nhẽ cứ để hắn đi như vậy sao?Trong trạch viện Lâm gia, Uy Thanh Liên đứng cạnh Lê Ân Tĩnh, sắc mặt có vài phần không hiểu hỏi. -Không để hắn đi, vậy còn có thể làm thế nào?Lê Ân Tĩnh cười nhẹ hỏi lại.
145 Thất thểu rời khỏi cổng thành, Đoàn Tiến Hàn vừa đi vừa bực tức đá đá mặt đất dưới chân, chẳng may đá trúng phải một hòn đá cứng, khiến hắn ngao ngao kêu cha gọi mẹ, cực kỳ đau đớn.
146 Cũng còn may, rất may mắn! Chính vì có Phong nhi tồn tại, nhiều phần tử bất hảo trong Võ Đạo Môn không dám công khai hạ độc thủ với nàng, sợ mang lại ám ảnh không tốt cho Phong nhi! Hiện tại là thời điểm để tiến hành tẩy não, không thể có bất cứ sơ xuất gì! Chỉ cần tách Tuyết Thiên Lăng ra khỏi Phong nhi, vậy là mọi chuyện đã đi được bước đầu!Tuyết Thiên Lăng, bản thân mình còn có một chút nắm chắc, nhưng còn Phong nhi.
147 Thế lực của Võ Đạo Môn nằm ở phía Đông Nam đại lục Ma Võ, trải rộng mười vạn dặm bãi biển phía Đông và Nam, phía Tây và Bắc giáp với rừng rậm Táng Hồn.
148 Ngày tháng trôi qua, đội tàu cũng đã vượt qua đoạn sông kia, đi tới đại dương rộng lớn. Lâm Hàn cũng dần dần nhàn nhã quen với công việc hiện tại. Hắn thầm cảm thấy may mắn khi nhận công việc này, thực sự là quá tốt, quá thích hợp với hắn.
149 -Ăn ăn ăn! Ăn hoài rồi huynh không chán sao? Mau giúp muội nghĩ cách gì đi mau lên! Không chấm dứt hẳn chuyện này thì ít nhất cũng phải ứng đối được tình hình trước mắt đã nha! Nhanh, nghĩ giúp muội đi mà! Huynh là người có văn hóa cơ mà!Thấy Lâm Hàn bất vi sở động, Lộ Bách Linh ngay lập tức sử dụng tuyệt chiêu tất sát: Làm nũng! Quả nhiên, cô nương này lấy đôi tay nhỏ lắc lắc vai Lâm Hàn khiến hắn choáng váng không biết trời trăng, nhanh chóng đầu hàng:-Được rồi! Được rồi.
150 - Tàu số ba!Lâm Hàn chưa hề mở ra năng lực của Byakugan, nhưng nhờ nhãn lực kinh người và năng lực cảm ứng sinh mệnh, hắn vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu vị trí của Sa Lôi kia.
151 Giây phút kinh ngạc qua đi, Lâm Hàn một lần nữa nhìn kỹ lại cô gái này. Không nhìn thì thôi, càng nhìn, hắn lại càng có cảm giác quen thuộc, giống như mình đã từng gặp đối phương ở đâu rồi.
152 Lâm Hàn âm thầm cảm nhận sự tê cứng trên tay trái, trong lòng khiếp sợ đến tột cùng. Thậm chí chỉ vừa tiếp xúc một chút, bàn tay trái của hắn đã dễ dàng bị đóng băng, hệ thống gân mạch đều bị đông cứng lại, không thể sử dụng chakra và di chuyển.
153 Rắc rắc rắc. . . Lâm Hàn nhíu mày, vận chuyển chakra lên bàn tay, muốn nhanh chóng hóa giải thứ năng lượng kỳ dị đang cố đóng băng hắn lại. Băng Phượng cũng ôm ngực thở dốc mấy hơi, vẻ mặt nàng có chút kinh ngạc, nhưng không hề có chút bối rối nào:-Đúng là ta đã coi thường ngươi rồi! Không ngờ tên tiểu tặc trước đây phải trốn chui chốn nhủi trước đây, bây giờ đã trưởng thành đến mức này! Tốc độ tiến bộ của nhân loại các ngươi đúng là khiến người ta khâm phục mà! Nhưng.
154 Đêm hôm đó, bản thể của Lâm Hàn vì đã chơi đùa với Lê Ân Tĩnh tới quá muộn, ban đêm vắng vẻ, tuần tra sít sao, không dễ rời đi. Hắn cũng lười làm lắm trò như vậy, dứt khoát ở lại với nàng cả đêm, thỏa thích vui vẻ cho thỏa nỗi nhớ.
155 Trên tàu, mấy ngày nay cảnh tượng có phần hơi quỷ dị. Mặc dù ai vẫn làm việc nấy, nhưng trong tinh thần mỗi người đều có cái gì đó bất ổn, không khí cũng không còn tự nhiên và vui vẻ như trước đây nữa.
156 Lâm Hàn nhanh chóng, không một tiếng động thu lấy khối tinh quang tức nhưỡng kia, không dừng một bước lùi lại, nhanh chóng thủy hóa rồi trôi theo dòng hải lưu rời đi.
157 Sau khi trúng một kiếm của Phượng Sương Nghi, phân thân Lâm Hàn nhanh chóng bị đóng băng, thân thể hoàn toàn biến thành một bãi nước rồi hòa nhập vào với khối băng ấy, không để lại một chút vết tích gì.
158 Lâm Hàn lẩn trong đoàn người, xuống thuyền, tiến hành xếp hàng điểm danh, một mặt lại âm thầm quan sát tỉnh hình xung quanh bến cảng, và cả thành Hải Phong này.
159 Thứ giá trị nhất, trên người Lâm Hàn không gì khác ngoài mảnh Tinh Quang Tức Nhưỡng mà hắn tìm được, kiếm Hàn Tuyết và Trường Sinh bí điển đều không nhắc tới, vì không mấy ai có thể biết được chúng ở đâu, mà dù có biết thì cũng phải giết Lâm Hàn mới có thể lấy đi được.
160 Thành nam. Khu vực này xưa nay vẫn nổi danh là sang quý nhất thành Hải Phong, là khu vực tụ tập đến tám phần các thế gia đại tộc trong thành Hải Phong.