21 Tất cả mọi người ở trường trung học Hoằng Văn đều phát hiện bầu không khí thay đổi rồi.
Dịch: Apry618
Tất cả mọi người ở trường trung học Hoằng Văn đều phát hiện bầu không khí trong trường thay đổi rồi.
22 Cô gái Chung Mạn này, đúng là thú vị.
Dịch: Apry618
Nhận cả bộ sưu tập mùa đông của Benton, bầu không khí của cả phòng làm việc liền chia rõ thành hai trận tuyến: Lâm Thành, Trương Minh Nghi và mấy người khác ngày nào cũng tăng ca, đến cả bước tới máy photo lấy tài liệu cũng vội vội vàng vàng, chỉ sợ lãng phí 1 phút 1 giây.
23 Tôi bắt đầu thích quyết định cử tôi đến Trung Quốc của anh rồi.
Dịch: Apry618
Vì việc bàn giao, khi Chung Mạn về tới nhà thì đã là hơn 10 giờ rồi.
24 Trông không giống, nhưng nó 15 tuổi thật mà.
Dịch: Apry618
Càng gần tới ngày hội phụ huynh, trường trung học Hoằng Văn càng yên bình, yên bình tới mức tất cả giáo viên đều thầm mong mỗi tháng tổ chức một ngày hội phụ huynh.
25 Tâm Lan, em cũng đừng giấu chị nữa, rốt cuộc mấy bạn đó là ai?
Dịch: Apry618
Tít tít tít tít. . . Tít tít tít tít. . .
Tiếng chuông báo thức quen thuộc mà đáng ghét lại vang lên rồi dừng lại mấy lần, cuối cùng Chung Mạn cũng thấy cắn rứt lương tâm, nhắm mắt sờ soạng chiếc bàn nhỏ bên cạnh một hồi lâu, kéo đồng hồ báo thức tới trước mặt, đôi mắt ngái ngủ vừa nhìn vào liền sợ tới tỉnh ngủ!
"Gì cơ? Chín rưỡi?!" Cô vội vàng ngồi dậy, quăng đồng hồ lên giường, lao tới trước tủ quần áo túm lấy bộ đồ mình định mặc rồi xông ra khỏi phòng, chạy vào nhà tắm.
26 Tại sao cậu lại không hề chú ý đến tình hình của cô?
Dịch: Apry618
Màn biểu diễn của học sinh hôm nay được thực hiện nhằm thỏa mãn sự kì vọng của phụ huynh với con cái, để tất cả các phụ huynh có thể thấy con mình tỏa sáng trên sân khấu.
27 A lô, chị Lâm ạ? Bên chị còn thiếu người không?
Dịch: Apry618
Khi Diệp Minh Hy suy nghĩ chuyện đã qua, Chung Mạn cũng đang làm một học sinh ngoan.
28 Con người ta ở đời, sao có thể không thiếu tiền?
Dịch: Apry618
Lâm Tịnh là chủ của trung tâm dạy thêm, bề ngoài có vẻ là người dễ nói chuyện, thật ra là người có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội, vô cùng tháo vát, nếu không thì một người phụ nữ chạy đôn chạy đáo cũng chẳng thể chống đỡ được một trung tâm dạy thêm như này.
29 Cô giữ được thưởng chuyên cần của tháng này, nhưng đây cũng là lần chuyên cần cuối cùng của cô rồi.
Dịch: Apry618
"Hình như cô rất mệt nhỉ? Sắc mặt không được tốt lắm.
30 Sếp Mạc, anh cứ nói thẳng ra đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Dịch: Apry618
Chung Mạn kéo lê cơ thể mệt mỏi ra từ trung tâm dạy thêm, vừa ngẩng đầu lên còn tưởng mình nhìn lầm, nhìn kĩ thêm lần nữa xác định là không nhầm, tâm trạng nhanh chóng chùng xuống, trên mặt không biết nên cố ra vẻ mỉm cười hay là nên đau khổ xin tha nữa.
31 Cậu cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ gầy của mình, chẳng hiểu sao lại thấy vô cùng chán ghét.
Dịch: Apry618
Chưa thấy ai bị nắm trúng thóp lại còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng đi dọa anh như này, Mạc Lâm cười cười, hỏi ngược lại: "Cô biết công ty có quy định là nhân viên không được tự ý ra ngoài làm thêm chứ?"
Cuối cùng cũng vào chủ đề chính, Chung Mạn ngồi thẳng dậy trả lời: "Tôi biết.
32 Thằng nhóc, mày cao thêm 30 phân đi rồi hẵng tới
Dịch: Apry618
Lượng ăn của Diệp Minh Hy bỗng lớn lên rất nhiều.
"Minh Hy, cậu không sao chứ? Ăn nhiều như vậy không bị chướng bụng à?" Lý Linh hơi lo lắng hỏi.
33 Sếp Mạc, hôm nay tôi có việc phải ở lại công ty tăng ca, không cần phiền anh nữa.
Dịch: Apry618
Lại là thời gian nghỉ trưa, Chung Mạn bê hai hộp cơm bước ra từ phòng trà nước, nói với Lục Hữu Lương đang bận tới sứt đầu mẻ trán: "Tôi mang hộp cơm của anh vào phòng họp nhỏ trước nhé?"
"Ừ ừ.
34 Anh nên giữ quyết định ban đầu là để Chung Mạn tự hiểu ra, hay là tàn nhẫn gõ cho cô tỉnh?
Dịch: Apry618
Hoàn thành mọi công việc xong cũng đã 10 giờ rưỡi, khi dọn dẹp Chung Mạn còn không nén nổi than thở một tiếng.
35 Mạc Lâm liếc cảnh tượng hài hoà ở bên ngoài một cái, ngón trỏ nhấn xuống nút chuột trái.
Dịch: Apry618
"Gì cơ? Thi?" Buổi tối cuối tuần hiếm hoi, Chung Mạn đang cuộn người trên sô pha giả chết, Diệp Minh Hy đọc thông báo từ nhà trường cho cô nghe như trước, kết quả là cô vừa nghe thấy từ "thi", lập tức ngồi dậy giằng thông báo qua, đọc từng chữ từng chữ một.
36 Gian phòng? Gian phòng gì cơ?
Dịch: Apry618
Chung Mạn hơi mê man dựa vào một góc thang máy, tựa đầu vào lớp tường sắt mát lạnh, muốn để cảm giác lạnh lẽo đó xua đi cơn buồn ngủ của mình.
37 Tuy tôi lớn lên ở nước ngoài, cũng biết một câu ngạn ngữ Trung Quốc.
Dịch: Apry618
Nhân viên tới cấp giám đốc đều có phòng làm việc riêng, vì sự thăng chức của Chung Mạn và Lục Hữu Lương, hai gian phòng luôn được dùng làm phòng chứa đồ trở thành hai phòng giám đốc đầy đủ thiết bị, Chung Mạn bị bao vây trong gian phòng nhỏ, muốn tìm cơ hội tìm Lục Hữu Lương càng thêm khó khăn.
38 Chung Mạn cảm thấy nếu hôm nay không phải mình bị trù ẻo, thì là trò này xung khắc với cô.
Dịch: Apry618
*Cách hô trong trò Liar"s Dice là "X cái Y", X là số lượng tuỳ thích, Y là con số trên mặt hướng lên trên của xúc xắc (từ 1 tới 6 là nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục)
Tiếng nhạc trong quán rượu không tính là lớn, nhưng vì người tham gia quá nhiều, mọi người phải vểnh tai lên mới nghe rõ người đang hô số đang hô cái gì.
39 Chị em uống nhiều, anh đưa cô ấy về.
Dịch: Apry618
Thấy Mạc Lâm nhận người của nhóm Chung Mạn, Lục Hữu Lương nuốt lại những lời định nói, mọi người cũng không ý kiến, lằng nhằng một lúc rồi giải tán.
40 Tôi không phủ nhận cậu, là cậu đã phủ nhận chính mình.
Dịch: Apry618
Không biết là có ý thức trước hay là đau đầu trước, tóm lại Chung Mạn vẫn chưa mở mắt đã cảm thấy đầu mình bị một sợi dây thừng xuyên qua, ép tới mức những thứ trong não dán thành một đống thì chớ, hộp sọ cũng đau ghê sớm.