41 “Tại hạ không hiểu ý của Hạ tiểu thư. ” Người nọ liền trố mắt nhìn, không chớp mắt, chỉ lắc đầu cười khổ. “Người không cần hiểu, chỉ cần ta biết, người đến là định giết ta là được rồi.
42 Edit: Rosemarymn“Đi!” Thạch Án Dụ quát lớn một tiếng, linh lực màu vàng đất tuôn ra, ngưng tụ ở phía trên trường kiếm, lập tức nhảy lên chặt đứt mấy cây mâyNhững người đi theo bên cạnh cũng nhanh chóng đem linh lực phát huy tối đa, từ bốn phương tám hướng không ngừng chiến đấu cùng những cây mây xuất hiện xuất quỷ nhập thần.
43 Edit: Rosemarymn“Thiếu gia. ” Tùy tùng ở bên cạnh đầy lo lắng nhìn chằm chằm sắc mặt thực sự không tốt của thiếu gia nhà mình. Dù lão gia của bọn họ rất coi trọng đám cưới với Tôn gia, nhưng hành động lần này của Hồng Y thật quá đáng.
44 Hồng Y mắt lạnh nhìn Hạ Hinh Viêm chằm chằm, chỉ cần cuối cùng nàng có thể bảo vệ Thạch Án Dụ là được rồi, những người khác, vì hắn bảo vệ Hạ Hinh Viêm phải trả giá thật lớn.
45 “Cảm ơn huynh đã thủ hạ lưu tình. ” Thạch Án Dụ chắp tay cảm tạ Hà Hy Nguyên (“Thủ hạ lưu tình” ý nói Hà Hy Nguyên dù ra tay với Hồng Y nhưng không dùng hết sức, vì nể mặt Thạch Án Dụ).
46 Sương mù dày đặc đánh vào, làm cho khuôn mặt ướt sũng, rất khó chịu, chỉ chốc lát, quần áo trên người cũng trở nên ẩm ướt. Vết thương trên người tiếp xúc với sương mù làm cho Hạ Hinh Viêm thấy hơi đau đớn, lại thêm những tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến làm cho người ta dựng tóc gáy.
47 Edit: RosemarymnTay trái biến chưởng thành đao, linh lực ẩn chứa bên trong thật mạnh mẽ, ngay tức khác cắt về phía mặt. Chỉ một tiếng động, có chất lỏng màu xanh nhạt từ dưới đất nhanh chóng bắn ra.
48 Điều kiện gì?” Hắc y nam tử cũng ngốc như vậy, lúc này lên điều kiện dễ là chuyện có lợi với. “Người đây là cò kè mặc cả với ta?” Hạ Hinh Viêm nhàng cười, khóe mắt hơi liếc qua lỗ thủng gian, nơi đó dần có dấu hiệu hư vô, chuẩn bị duy trì được.
49 rong gian ngân trâm, Dập Hoàng ngồi xếp bằng, xung quanh thân thể được màng ánh sáng màu đỏ vây quanh, theo lực lượng của lưu chuyển, hào quang chậm rãi từ nồng đậm chuyển sang nhạt dần rồi biến mất.
50 Edit: Rosemarymn“… Không bằng mời vị cô nương kia ra mặt nói rõ ràng. ” Trong đại sảnh, Tôn Liên Hoa ngồi ở chỗ kia, mặt mang tươi cười, giọng điệu thật ôn hòa, nhưng lại lộ ra một bộ tuyệt không tha cho người từ chối.
51 Tiếng cắn răng kèn kẹt của Tôn Liên Hoa vang lên, nàng vừa mới nói đến sự lợi hại của Tôn gia, hắn liền ngay trước mặt nàng giết chết Hồng Y là có ý gì?Hắn muốn đánh vào mặt nàng phải không?“Lên, giết hắn.
52 Bằng phẳng!Nơi vốn nên là tòa nhà lớn của Tôn gia đột nhiên trở nên bằng phẳng. Ngay lúc nãy, ở trước mặt mọi người, mọi người trơ mắt nhìn tòa nhà Tôn gia bị chìm vào mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.
53 "Hạ tiểu thư, trở về nghỉ ngơi đi. " Thạch Án Dụ đã đi tới nói. Cho dù thấy được sức mạnh của Dập Hoàng nhưng Thạch Án Dụ cũng hiểu người quyết định vẫn là Hạ Hinh Viêm.
54 Hạ Hinh Viêm cũng không có ngủ bao lâu, lúc tỉnh trong phòng đã lên đèn, trong không khí có hương đồ ăn thoang thoảng, xoay người đến Dập Hoàng ngồi ở bên cạnh bàn, một tay chống má bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng.
55 “Những linh thú này thật đáng yêu. ” Thạch Ninh Đỉnh cười cười mở miệng đánh vỡ không khí kì lạ trong phòng. “Đúng vậy. ” Hạ Hinh Viêm khúc khích cười, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào đầu tiểu hồ ly, tại sao lại dọa Thạch Án Dụ.
56 Nghỉ ngơi vài ngày, vết thương trên người Hạ Hinh Viêm đã gần như lành lặn, liền cáo từ Thạch Án Dụ. “Ngươi còn muốn đi vào Lâm sơn sao?” Hà Hy Nguyên kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, nàng mới trải qua một chuyện nguy hiểm như thế chẳng lẽ một điểm giáo huấn cũng không nhận được sao?“Đi đường ngoài dài hơn chút nhưng ít nhất còn an toàn.
57
58
59
60 Edit: RosemaryMN“Đây là thứ quỷ gì vậy?” Hà Hy Nguyên một cước đá tan một đống cát vàng vừa đột nhiên tụ lại thành hình một bàn tay to, từ vừa nãy đến giờ cát vàng bỗng dưng tụ lại thành những hình dáng bất đồng, công kích bọn họ.