61 “Kia là thứ gì vậy?” Hà Hy Nguyên nhẹ nhàng hỏi, hắn thật sự tò mò, chưa từng gặp qua sinh vật nào như vậy. “Phản lực. ” Dập Hoàng thản nhiên giải thích.
62 Hết sức tập trung nên Hạ Hinh Viêm cũng không biết những chuyện này, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở những quái vật cát vàng. Trong người tràn ngập hưng phấn, không ngừng kêu gào.
63 “Làm sao vậy?” Nghe thấy sự bất thường trong thanh âm của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng lập tức hỏi. “Không ra được. ” Hạ Hinh Viêm không chút quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát đem tình huống hiện tại của nàng nói cho Dập Hoàng, “Thẻ bài không dùng được.
64 Ngay khi Đoạn Hằng Nghê làm xong bình chướng bảo hộ, Hà Hy Nguyên cũng bắt đầu hành động. Ngón tay bắt đầu vận lực, từng câu từng câu niệm ra khẩu quyết chỉ dành riêng cho lực lượng đặc biệt duy nhất của linh thú.
65 Trong sắc vệ, Hạ Hinh Viêm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn không chớp mắt về phía dưới chân. Ai có thể quan sát được những gì xảy ra dưới đáy biển?Ai có thể nhìn thấy cảnh tượng mặt biển mênh mông chỉ trong nháy mắt như bị tháo hết nước?Ngày hôm nay nàng đều được thấy.
66 “Ta mệt quá rồi, muốn đi nghỉ ngơi. ” Hạ Hinh Viêm nghe xong kết quả cũng không có chút nào ngoài ý muốn, nhanh chóng dứt khoát nói ra yêu cầu của nàng.
67 Tiết Mạch đứng ở bên cạnh Ngũ Dịch, ánh mắt lạnh lùng quét chung quanh rừng cây đen nhánh. Bọn họ cảm giác được chủ nhân của luồng lực lượng kia đang ở rất gần.
68 Đạp ánh trăng, Dập Hoàng trở lại phòng Hạ Hinh Viêm, nhìn thiên hạ nhỏ bé đang ngủ say trên giường, miệng nhẹ cười. Nhẹ nhàng bước qua, nhìn ngón tay trắng nón của nàng cầm chặt chăn mỏng, chôn nửa mặt trong chăn.
69 Một đêm yên bình trôi qua, sáng sớm hôm sau, Hạ Hinh Viêm từ từ tỉnh giấc, mở mắt, nhìn đến nóc nhà xa lạ, dùng sức trừng mắt nhìn, lúc này mới nhớ ra, mình đã vào ở tại học viện.
70 Nhà ăn cũng không lớn, chỉ tầm đủ cho hai ba mươi người cùng dùng cơm, bên trong góc phía sau chỉ có một bàn có người ngồi. Đừng nghĩ là ngồi ở góc sẽ không ai để ý, chỉ riêng khí thế mạnh mẽ kia cũng làm cho người ta không dễ dàng bỏ qua.
71 Phía sau có tiếng động nhẹ, Hạ Hinh Viêm lập tức cảnh giác, nhưng nghe được hơi thở quen thuộc thì dần trở nên thoải mái. “Người đã đến rồi. ” Hạ Hinh Viêm khóe môi hơi nở nụ cười.
72 Đường vào núi đoạn đầu vẫn rất bằng phẳng, giống như đoạn đường bọn họ đến cùng với Ngũ Dịch, có một con đường đá rất rõ ràng và dễ di chuyển. Nhưng chỉ đi được trong chốc lát, chỉ một khúc quẹo, trước mắt bọn họ là một khoảng đầy chênh vênh.
73 Hiện tại đừng nói là chạy đi, chỉ là đi đường Hạ Hinh Viêm cũng chỉ có thể kéo lê từng bước nhỏ. Mỗi lần nhấc chân đều giống như rút chân từ bùn ra, rất cố sức, mỗi khi đặt chân xuống, dường như đông cứng lại.
74 Phòng đấu giá thật sự náo nhiệt hơn nhiều so với những ngã tư đường khác ở khu phía Nam thành, mấy ngã tư đường phồn hoa bao quanh tứ phía của phòng đấu giá, hình thành một khu vực chuyên môn giao dịch, ở lối ra vào có binh lính tuần tra đảm bảo an toàn cho giao dịch bên trong.
75 “Xứng?” Hạ Hinh Viêm nghiêng đầu nghĩ về ý trong câu nói của tiểu hồ ly, nhẹ nhàng cười, “Đây xem như là cách sinh tồn đi. ”Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ cho rằng mình phúc hắc, chỉ là đem lợi ích của mình tối đa hóa, và giảm thiểu tới thấp nhất thương tổn mà thôi.
76 Tiểu hồ ly lập tức ở trên bàn hoa chân múa tay vui sướng, làm cho Hạ Hinh Viêm thấy khó hiểu, cầm lấy cái đuôi to của hắn, xách ngược hắn lên: “Người làm sao vậy?”“Hinh Viêm, người hiện tại có rất nhiều tiền.
77 “Cô nương khách khí, sau này có vật gì mời lại đến đây. ” Quản sự phòng đấu giá khách khí đưa Hạ Hinh Viêm ra ngoài.
Ra khỏi phòng đấu giá Hà Hy Nguyên thấy Hạ Hinh Viêm không đi về quán trọ liền tò mò hỏi: “Hinh Viêm, chúng ta đang đi đâu vậy.
78 “Hinh Viêm, ngươi thật muốn đi xem Dược tề Sư so tài à?” Hà Hy Nguyên vội chuyển đề tài.
“Ừm, đi xem. ” Hạ Hinh Viêm tùy ý nói, cũng không muốn giải thích nguyên nhân.
79 “Cô nương, ngươi là tới kiếm bảo vật, vậy thì cùng ta giao dịch được không?” Dịch Cẩn Minh cũng không tức giận, ngược lại chậm rãi thương lượng cùng Hạ Hinh Viêm.
80 Edit: Linh Vũ.
Từ trong lều nhảy ra một quả bóng nhỏ lông tơ đỏ như lửa kèm theo tiếng Hạ Hinh Viêm dặn dò: “Đừng chơi quá muộn. ”
Người nấp trong bóng tối gần lều nhìn bóng dáng tiểu hồ ly chạy xa kia một lúc rồi rời mắt.