21 Doãn Sơ Hạ nắm chặt tay lại, vừa nãy là cậu ta bảo Lưu Doãn Nhi bảo mọi người, ai cũng không được ngồi cùng Tô Niên Niên, để Tô Niên Niên khó xử trước mặt tất cả mọi người, không ngờ Tống Dư Hi và Chúc Thành lại giúp cậu ta.
22 Rõ ràng là tên ham ăn không hơn không kém, động tác lại thô tục vô cùng.
Nhưng lại khiến cậu cảm thấy đáng yêu.
Cố Tử Thần dừng bước chân, nhìn lên trời, thời tiết rất đẹp, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy mình bị suy nghĩ vừa nãy nảy ra trong lòng làm cho ớn lạnh chứ.
23 Còn tất cả nữ sinh đứng vây quanh cả đoạn đường bị cảnh trước mắt khiến cho ngạc nhiên hết nấc, người mà Cố nam thần là ai vậy?
Đổi lúc bình thường, bọn họ đều không mang tất cả mà xông lên tặng qua hay nhét thư tình, hôm nay tất cả đều yên tĩnh sững sờ ở đó, nhìn Cố Tử Thần hiên ngang mở cửa xe, đẩy Tô Niên Niên vào trong.
24 Cố Tử Thần chỉ cảm thấy trán mình giật giật, Tô Niên Niên biểu cảm tráng sĩ không sợ chết, “ Tôi không xuống, tôi không xuống, không xuống. ” Dường như muốn sống chết cùng chiếc xe vậy.
25 Vừa ngoảnh đầu, Tô Niên Niên đang trợn mắt nhìn cậu với vẻ tôn sùng, “ Woa, nhà anh còn có cả lái xe, quả nhiên là đẳng cấp soái ca con nhà giàu mà. ”
Nhà họ Tô và nhà họ Trần đều là gia tộc doanh nghiệp, nhưng nói đều độ giàu có thì vẫn không sánh kịp nhà họ Cố, tập đoàn Cố thị dù cho ở Dụ Thành hay là ở trong nước, đều là doanh nghiệp đứng đầu xếp hạng nhất, bất động sản, khách sạn, trung tâm thương mại, thậm chí các ngành nghề công nghệ thông tin đều có liên quan.
26 Tô Niên Niên hét lên một tiếng, nhanh tay cướp lấy lọ mực từ trong tay Cố Tử Thần, nhấp mực quệt lên mặt Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần phản ứng chậm hơn mấy giây, trên mặt đã bị dính vết mực.
27 Trần Nguyên đưa tay cốc vào đầu Tô Niên Niên một cái, thời dài nói, “ Còn em đấy. ”
“ Ya, đau quá. ” Tô Niên Niên nhăn mũi, Trần Nguyên lập tức thu tay lại, vẻ mặt quan tâm, “ Không sao chứ.
28 Để Cố Tử Thần phụ đạo cho cô, bức tranh đó quá đẹp, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tô Niên Niên rùng mình một cái, “ Thôi vậy, em đi làm bài tập đây. ”
Biết băn khoăn của cô, Trần Nguyên cũng không miễn cưỡng, hai người tắt tivi rồi quay về phòng của mình.
29 Bố của Tô Niên Niên qua đời sớm, tính cách Sở Tố Tâm lại dịu dàng, nhưng không có nghĩa là Tô Niên Niên hiền lành trong sáng, trước đây ở cao trung Thần Giang, cô giao lưu quan hệ với các bạn học rất tốt, chưa có ai ức hiếp cô như thế.
30 Một nữ sinh ngồi phía trước Cố Tử Thần, khuôn mặt tươi tắn, tóc dài ngang lưng, có khí chất điển hình của người đẹp.
“ Cố Tử Thần, mình vừa nãy nghe thấy có nữ sinh năm hai buôn chuyện.
31 “ Thầy giáo, thế nếu như có người không nộp được thì sao ạ?” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên, giọng điệu đó tại sao nghe giống như chế giễu ai đó.
32 “ A” một tiếng kêu chói tai vang lên, sau đó phòng học chìm trong vắng lặng.
Tống Dư Hi cuối cùng không kìm được, nước mắt lã chã tuôn rơi, cả người run rẩy như chiếc lá bị gió lay, đến đứng cũng không đứng vững nữa.
33 “ Em không sao chứ?” Trần Nguyên lo lắng nhìn Tô Niên Niên, trong mắt người ngoài, thật giống sự quan tâm của bạn trai đối với bạn gái.
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, đang định hỏi Tống Dư Hi mấy câu, nhưng Tống Dư Hi đã nhanh chóng cúi đầu, giống như đang né tránh cô vậy.
34 Vị trí của Tô Niên Niên và Tống Dư Hi ở cạnh nhau, lúc này trên chỗ ngồi của Tống Dư Hi đầy dầu vết, sách vở, đồ dùng rơi vãi tứ tung trên đất, còn có thể nhìn thấy rõ dấu chân trên mặt.
35 Tống Dư Hi do dự, không nhận.
Giọng nói Tô Niên Niên có chút không kiên nhẫn, “ Cậu cầm lấy đi, mật mã là sáu số 0, tiền bên trong có lẽ đủ đóng học phí.
36 Cố Tử Thần nhìn về phía có giọng nói phát ra, trên sofa có một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở đó, nước da trắng ngần, lông mày sắc nét, chăm sóc da cực tốt, nhưng cũng có thể nhìn ra đã có tuổi.
37 Mắt Tô Niên Niên sáng lên, “ thật sao? em có thể nuôi sao?”
Trước đây khi ở nhà, Tô Niên Niên luôn muốn nuôi một con vật nhỏ, nhưng đều bị Sở Tố Tâm từ chối.
38 Trương Hiểu Tiệp giống như nghe thấy truyện cười vậy, “ Tô Niên Niên, cậu cho rằng vận may của cậu thế sao, mỗi lần đều có người cứu cậu. ”
Lưu Doãn Nhi lướt một lượt bốn góc, vênh váo nói: “ Còn ở đây làm gì, không mau ra ngoài.
39 Trương Hiểu Tiệp ở bên cạnh dìu Lưu Doãn Nhi dậy, Tô Niên Niên dùng lực không quá mạnh, không phải khiến cậu ta nguy hiểm gì.
Nhưng Lưu Doãn Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều đến lớn, đâu có chịu cảnh này bao giờ, kêu lên một tiếng rồi bắt đầu khóc òa, “ Tô Niên Niên, cậu là đồ đê tiện, tôi sẽ bảo ba tôi cho cậu biết tay.
40 “ Không cần” Tô Niên Niên nghiêm túc từ chối.
Trần Nguyên nghĩ một lát, càng cảm thấy được, không để ý tiếng kêu gào của Tô Niên Niên, đi sang nhà họ Cố.