121 Cả người Đồng Bội cứng đờ, giống như bị điện giât. Đôi mắt đờ đẫn của cô bỗng nhiên mở to, co gối lên, dùng sức thúc lên trên. "A. . . . " một tiếng thét bi thảm chói tai vang lên trong xe.
122 Doãn Băng Dao quay mặt về phía mặt biển bao la, từ từ nhắm hai mắt lại, bên tai cảm nhận từng cơn gió biển thổi qua. Mái tóc dài luôn được búi cao bằng một cây trâm cài tóc, giờ được xõa tung trong gió, nhẹ nhàng bay bổng bồng bềnh.
123 Robert nhìn quả gia Từ và người giúp việc đang bưng trà đứng bên cạnh. Ngự Giao liền nói: "Mọi người ra ngoài trước đi"Trong căn phòng khách xa hoa rộng lớn, chỉ còn bác sĩ Robert và Ngự Giao.
124 "Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?" Ngự Giao vắt chéo chân hỏi. "Băng Dao đâu?" Đồng Bội cất giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng. Ngự Giao hơi kinh ngạc "Tôi không biết""Anh nói dối! Chắc chắn là cô ấy ra nước ngoài với anh! Anh đã làm gì Băng Dao? Anh mau đưa cô ấy ra đây.
125 Cô chỉ có thể nằm xuống, để mặc bác sĩ khám ình. Cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ nhớ trước khi bản thân nhảy xuống biển, những chuyện sau đó đều quên hết. Bác sĩ kiểm tra xong, vui vẻ gật đầu, "Tất cả đều ổn, không có gì đáng lo ngại.
126 Vưu Trung Tĩnh đứng trước cửa, đôi mắt xếch căm giận nhìn hai người. Thẩm Hiên Bạch buông Doãn Băng Dao, quay đầu lại, "Trung Tĩnh, cô đến rồi à"Vưu Trung Tĩnh đi tới, gương mặt từ từ nở nụ cười, dịu dàng nói: "Ừm, tôi đến thăm cô Doãn, xem sức khỏe đã khá lên chút nào chưa"Doãn Băng Dao cảm giác Vưu Trung Tĩnh rất chán ghét mình, ngại ngùng nở nụ cười: "Cảm ơn cô Vưu, sức khỏe của tôi khá hơn nhiều rồi"Thẩm Hiên Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Hai người đều là bạn tốt của tôi, cho nên cũng là bạn tốt của nhau, đừng dùng cách xưng hô xa lạ như vậy"Vưu Trung Tĩnh khẽ cười vài tiếng, ngồi xuống chiếc ghế tựa phía bên kia giường "Được, vậy từ nay về sau tôi sẽ gọi là Băng Dao, không biết cô có ý kiến gì không""Tất nhiên là không rồi.
127 "Băng Dao, em sao vậy?""Không, Hiên Bạch, chuyện này đối với anh là không công bằng" Doãn Băng Dao kích động, liên tục lắc đầuThẩm Hiên Bạch thở phào một hơi, đứng lên đặt hai tay lên vai cô, "Anh còn tưởng chuyện gì, không có gì là công bằng hay không công bằng.
128 Phương Chính Đông lén lút vào phòng Thẩm Cẩm Hoa. Bà ta nhìn thoáng qua người chồng đang nằm bất động trên giường, giọng nói điên khùng trở nên bình thường, "Cẩm Hoa, em lại tới thăm anh đây.
129 "Chuyện gì anh nghiêm túc như vậy?" cô nghi hoặc nhìn Thẩm Hiên Bạch. "Ngự Giao đã biết em đang ở chỗ anh" khi nói những lời này, Thẩm Hiên Bạch cố gắng quan sát thái độ của cô.
130 Ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây, tỏa xuống mặt đất những ánh nắng mặt trời vàng óng rực rỡ. Trên tầng cao nhất tòa nhà cao ốc Thẩm thị, một bóng dáng cao ngạo đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát cả thành phố cảng xa hoa.
131 Doãn Băng Dao nhìn người đàn ông trước mặt, trên gương mặt tuấn mỹ của anh ta mạng theo nét sầu muộn, mặc dù giờ phút này không còn vẻ tàn bạo như xưa, những vẫn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
132 Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Hiên Bạch, chỉ thấy vẻ mặt anh có chút hoảng hốt, nói với người ở đầu điện thoại bên kia: "Tại sao ông ấy chưa nói với tôi một tiếng, mà đã làm như vậy.
133 Sau khi nhận điện thoại của Mục tiên sinh, Vưu Trung Tĩnh đi tới biệt thự của ông ta. Mục Quang đã hơn năm mươi tuổi, là người sáng lập tổ chức TG. Cũng luôn là người đứng sau lưng ủng hộ Thẩm Hiên Bạch.
134 Doãn Băng Dao dời khỏi biệt thự đi ra đường lớn bắt taxi. Một phút trước khi cô bước chân ra khỏi ngôi biệt thự, Vưu Trung Tĩnh liền gọi điện thoại báo cáo với Mục Quang ở đầu bên kia.
135 Doãn Băng Dao xoay người, chưa kịp hỏi cô ta có chuyện gì, liền bị tát một cái ngã xuống đất. Cái tát khiến cô choáng váng, mọi thứ trước mắt trở nên tối đen.
136 Doãn Băng Dao thuê một căn nhà nhỏ ở một vùng ngoại ô hẻo lánh, sau đó bắt đầu tìm việc làm. Có thể là ông trời thấy cô đáng thương, ngày đầu tiên đi tìm việc làm, cô đã tìm được là công việc ở một cửa hàng bán hoa.
137 "Quý khách, xin hãy tôn trọng" Doãn Băng Dao lạnh lùng nói, dùng hết sức hất bàn tay anh ra, nhưng bàn tay to lớn đó càng nắm chặt hơn. "Băng Dao, tôi muốn nói chuyện với em, được không?" anh nhìn cô, ánh mắt không còn sự ngang ngược như trước kia, chỉ như một người đàn ông bình thường, đang dỗ dành người con gái mình yêuSau khi biết chân tướng sự thật, anh vô cùng đau khổ.
138 Không để ý tới chủ nhân đôi giày nam trước mặt, khủy tay ma sát với mặt đất khiến da cô bị trầy xước, đau đớn vô cùng. Doãn Băng Dao xoa xoa tay, vừa định đứng dậy, người đàn ông kia liền vươn tay đưa tới trước mặt.
139 Đến hai ngày sau, chị Từ mới tới cửa hàng. Doãn Băng Dao đang chuẩn bị báo cáo lại tình hình buôn bán mấy ngày qua, chị liền vui mừng ôm chầm lấy cô, "Băng Dao, nói cho em biết một tin tốt""Tin tốt gì vậy chị?""Cửa hàng đã được một người mua, hơn nữa giá còn rất cao" chị Từ cười rộ lên, nơi khóe mắt hiện rõ những nếp nhăn.
140 Tô Y Thu đứng trước cửa ra vào, mỉm cười nhìn Doãn Băng Dao. Cậu ấy vẫn xinh đẹp dịu dàng như vậy, nụ cười trên gương mặt luôn khiến người ta liên tưởng tới ánh mặt trời rực rỡ.
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 13