21 "Doãn Lăng Diệc, ngoan nằm xuống, đắp chăn lên, chị kể chuyện cổ tích cho em nghe" Doãn Băng Dao kéo chăn lên, đắp cho Doãn Lăng Diệc. Cậu liền lắc đầu, "Em không muốn nghe chuyện cổ tích, em muốn nghe chị kể chuyện về anh""Anh?" cô không hiểu, "Anh nào?""Chính là người bạn tốt của chị đó, em hôm đó em thấy anh ấy bước từ trên xe xuống, anh rất đẹp trai.
22 Một giây sau, Doãn Doãn Băng Dao liền hối hận vì bản thân đã đẩy cửa ra. Trên sofa, hai thân thể đang quấn lấy nhau, người đàn ông cao lớn cường tráng lõa thể, người phụ nữ cũng không một mảnh vải trên người, cặp chân dài của cô ta đang vòng chặt trên hông người đàn ông.
23 "Làm như vậy? Ý cô nói đến người phụ nữ vừa nãy?" Anh nhíu mày, cơ thể tựa vào chiếc ghế sofa một cách thoải mái. "Anh có người phụ nữ khác. . . ""Ha ha.
24 Giọng nói ma quỷ vừa dứt, Doãn Doãn Băng Dao liền cảm thấy đỉnh đầu đau nhói. Bàn tay của anh ta luồn vào trong tóc cô giật mạnh, kéo cô đến bên sofa.
25 Những mảnh vải bị xé tan tành bay lên không trung, rồi từ từ rơi xuống mặt đất. Ly rượu trên bàn bị đổ khi nãy, thấm vào miệng vết thương trên eo Doãn Băng Dao.
26 Từ góc độ chụp ảnh, có thể nhìn ra đây là những bức ảnh được chụp lénCô nhận ra chiếc xe trong bức ảnh kia, cũng nhận ra đôi nam nữ đang ôm hôn trong xe.
27 "Cậu đừng đi, cậu còn chưa nói cho chúng tớ biết dạo này cậu đang làm gì mà? Mà chúng tớ không thể tìm thấy cậu, điện thoại cũng tắt máy. "Tớ đột nhiên nhớ ra hôm nay tớ phải tới một công ty để phòng vẩn, tới muộn không hay lắm"Doãn Băng Dao nói xong liền hốt hoảng rời đi.
28 “Không tại sao. ” Ngự Giao xoay người, đi về phía sau bàn làm việc, dựa vào chiếc ghế tựa xa hoa, hai chân vắt chéo gác lên mặt bàn làm việc, dáng vẻ ngông cuồng bỉ ổi.
29 Anh thô bạo xé rách bộ quần áo ngủ của cô thành từng mảnh từng mảnh. Những mảnh vải bay tứ trung trên không trung, tất cả giống như xét rách trái tim Doãn Băng Dao.
30 "Chuyện gì, cô nói đi?" ngự gao đưa tay sờ túi quần, định tìm điếu thuốc lá để hút. Không biết vì sao, khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người cô, trong lòng anh rất nặng nề.
31 Mấy ngày không ở, bàn ghế đã bị bụi phủ kín. Doãn Băng Dao đang tìm quần áo trong tủ quần áo, một quyển sách rơi xuống. Cô cúi xuống nhắt quyển sách rơi xuống đất lên, là một quyển nhạc.
32 Doãn Doãn Băng Dao có chút xấu hổ, đưa tay vén mấy sợi tóc trên thái dương ra sau tai, lộ ra vàng tai trắng nõn. “Hiên Bạch, em xin lỗi”Mày kiếm nhíu lại, Thẩm Hiên Bạch tiến lên hai bước đặt hai tay lên bờ vai mảnh khảnh của cô, lo lắng hỏi: “Tại sao nói xin lỗi anh? rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”“Trong khoảng thời gian ngắn, em không biết nên nói với anh thế nào”Cô phải nói gì bây giờ? Chẳng lẽ nói cô bất đắc dĩ trở thành người tình của một người đàn ông, nói cô đã vứt bỏ lời hứa hẹn giữa bọn họ?“Băng Dao, nói cho anh biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? không phải chúng ta đã hẹn nhau rồi sao? Anh nói, anh sẽ trở về cưới em.
33 "Băng Dao, cậu định đi đâu vậy" giọng nói dịu dàng của Tô Y Thu vang lên. Doãn Băng Dao ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tô Y Thu, đứng cạnh là thân hình cao lớn của Ngự Giao.
34 Hơi thở mạnh mẽ quen thuộc đột nhiên phả tới, khiến Doãn Băng Dao suýt nghẹt thở. Cô ra sức giãy giụa đẩy anh ra, giọng nói run rẩy: “Ngự Giao! rốc cuộc anh muốn gì?”Nhìn hai người bọn họ ở bên nhau quấn quýt thân mật, trái tim cô đã đau đớn lắm rồi.
35 Nghe tiếng chuông cửa, bàn tay đang bưng bát của Doãn Băng Dao liền run run. Người biết căn nhà này ngoài ngự giạo, chỉ có người trợ lý Lang Long của anh ta.
36 Ngự Giao cười khẽ một cái, “Có thể, nhưng mà. . . . ”“Nhưng mà sao?” cô hỏi. “Phải xem cô có ngoan ngoãn phối hợp hay không”. Anh cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt là ý cười hài hước.
37 Anh chơi đùa cơ thể cô giống như chơi đùa một thứ đồ vật. Doãn Băng Dao vẫn nhắm chặt hai mắt, không có bất kỳ một phản ứng nào. Chỉ cần nghĩ tới anh ta là người chồng chưa cưới của Tô Y Thu, trong lòng cô đau đớn như dao cứa, giống như rơi vào vực sâu của tội lỗi.
38 Ngự Giao xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, không lên tiếng. Trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia, lóe lên tia sắc bén giống như loài động vật nào đó.
39 "Ai gọi đến vậy?" gần đây cô vẫn có ý tránh né hai người chị em tốt của mình. "Là chị Đồng Đồng gọi tới, chị ấy nói lát nữa sẽ tới thăm chị em mình" Doãn Lăng Diệc diệc cầm bánh bao lên cánh một cái.
40 "Là một người anh mua căn nhà này cho chị em em" Doãn Lăng Diệc diệc đột nhiên xuất hiện phía sau Đồng Bội, vui vẻ nói. "Anh nào?" Đồng Bội quay đầu lại hỏi.