161 "Chị thật hạnh phúc, anh rể tốt như vậy, làm vợ của anh thật sự là quá hạnh phúc!" Mễ Dương lại nhẹ nhàng mở miệng, trong miệng không che giấu được hâm mộ.
162 Anh mấy bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi một cái kéo chặt hông của cô, thân thể mỏng manh lập tức dán vào trong ngực của anh, hết sức thân mật. Đáy mắt anh có một nụ cười gợn sóng, trước sau như một vẫn là vẻ mặt côn đồ không đứng đắn, lại nhìn chằm chằm cô như vậy, đáy lòng Hoan Nhan hoảng hốt, cô sợ anh sao? Vừa không sợ, nhưng lại rất sợ, sợ sự dịu dàng này, biết đó chỉ là đoá hoa sớm nở tối tàn.
163 Anh lập tức bật cười, thoáng kéo thân thể cô ra một chút, những giọt nước từ trên cơ thể anh thấm ướt áo sơ mi mỏng manh của cô, trước ngực loáng thoáng lộ ra độ cong đẹp đẽ…Anh duỗi ngón tay ra, tà ác dọc theo hình dáng mơ hồ bên ngoài áo sơ mi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc, trong đôi mắt ần chứa tình dục rõ rệt, ngắm nhìn cô thật sâu, tất cả, giống như trở lại mấy tháng trước, anh vẫn như cũ không kềm chế được phóng túng, cợt nhã phong lưu, hoa hoa công tử, mà cô, vẫn một thân ngượng ngùng, khi anh khiêu khích xuống dần đến gò cao thiếu nữ…”Đừng như vậy…” Cô vô lực đẩy anh, đáy lòng lại có thanh âm đang nhẹ nhàng kêu réo, muốn buông thả phóng túng một lần.
164 Cô lập tức xoay người hướng ngoài cửa phòng ngủ xông ra, da mặt cô dù dày như thế nào, củng sẽ không thể không nghe ra trong lời nói của anh …giễu cợt và khinh thường!Cửa phòng ngủ bị cô đóng sầm một cái, chấn động rung lên.
165 Thế nhưng anh lại không buông tha cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng dùng lực, muốn cạy hàm răng cô đang cắn chặt ra: “Không cần nhịn, Nhan Nhan…”“Phòng bên có người…” Cô thấp giọng kháng nghị, nhưng cũng không cản được anh cuồng nhiệt hôn, áo choàng tắm bị anh kéo ra, nằm tán loạn trên giường, màu trắng của áo hòa hợp với drap giường, mà thân thể bày ra ở trên drap giường này cũng dung hợp nhìn không thấy rõ hình dáng, chỉ biết là thật trắng…làm cho người ta không dám dễ dàng khinh nhờn…Nụ hôn của anh vụn vặt dần xuống, ở trên xương quai xanh của cô gặm cắn hồi lâu, mới chậm rãi di chuyển xuống dưới, Hứa Hoan Nhan cảm thấy trong thân thể mỗi tế bào đều sung sướng hưng phấn, không cách nào ngăn cản, mãi mãi không muốn ngăn cản anh…dịu dàng và bá đạo, ngọt ngào cùng tổn thương cô chỉ có thể toàn bộ kềm nén, tận lực nuốt xuống.
166 Giọng nói ngọt ngào của Mễ Dương vang lên, Hoan Nhan lại cảm thấy chói tai, tay cầm bánh mì ngừng lại giữa chừng, sau rồi thu tay lại. “À, anh cảm thấy no rồi, Nhan Nhan em ăn đi.
167 “Hay, anh về nhà ăn bữa tối trước, em đi rất nhanh rồi về sau được không?” Cô có chút áy náy, cầm túi xách đứng lên, đi tới trước cửa sổ, quả nhiên thấy anh dựa vào xe, một tay cầm điếu thuốc đang nói điện thoại với cô.
168 “Hoan Nhan, bạn đúng là không biết suy nghĩ, trai đẹp như vậy không giới thiệu sớm ình biết, nếu gặp cậu ta trước, mình con lâu mới thích Kì Chấn, xú nam nhân.
169 “Duy An…” Nhiễm An An mở to hai mắt đẫm lệ, bi thương nhìn anh: “Duy An, em trở về thôi, em ở chỗ này chỉ làm phiền chịn, hơn nữa…. họ cũng không thích em.
170 Hoan Nhan chỉ cảm thấy mê man, cảm giác ấm áp ở bàn tay dần dần biến mất, cô đặt cốc nước lên quầy bar, nhân viên phục vụ cung kính cúi đầu chào cô, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.
171 Ở chung một chỗ lâu như vậy, vẫn chưa thể thích ứng được lời nói mập mờ dứt khoát của anh, cô xấu hổ nhưng có chút vui mừng, vui mừng vì anh bây giờ chỉ đối tốt với cô, vui mừng vì người phụ nữ bên cạnh anh bây giờ cũng chỉ có mình cô.
172 Hô hấp của anh lập tức thay đổi trở nên ngưng trọng hơn, một tay cầm thẻ mở cửa phòng lục lọi đi mở cửa, bốn cánh môi vẫn như cũ dính chặt vào cùng nhau, một giây cũng không tách rời.
173 Nếu như nói Tô Lai đại biểu cho đám mây lơ lửng trên bầu trời xanh, thanh nhã với một cuộc sống đơn sắc không thể trộn lẫn, như vậy Hứa Hoan Nhan có phải chính là thứ gia vị không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày hay một ngọn đèn dầu luôn được thắp sáng chờ anh về trong đêm.
174 Cô xoay người, thấy người thiếu niên mà ngày hè hôm đó cô gặp, vẫn như cũ là cái tư thế kia, dừng ở phía sau của cô. . . . . . Sự lo lắng trên mặt anh dần biến thành khoa trương vui vẻ, anh hình như trắng ra một chút, lại cao hơn rất nhiều, khoác một chiếc áo khoác hưu nhàn, quần jean màu đậm, đi xe đạp, mái tóc ngắn ngủn trông thật phấn chấn, ngũ quan lại sắc nét hơn rất nhiều.
175 Thế nhưng lời nói này, âm thanh này, sự tuyên bố bá đạo này, vẫn khiến cho Hứa Hoan Nhan xúc động. Anh hung hăng nhìn chằm chằm cô, nặng nề thở dốc như cũ, trước ngực mỏng manh khẽ lên xuống, đột nhiên Hứa Hoan Nhan cảm thấy người đàn ông này có một loại cảm giác áp bách không nói ra được, thậm chí cô còn thấy hơi sợ.
176 Hứa Hoan Nhan không có nhìn là ai liền nhấn nghe, điện thoại di động còn chưa đưa đến bên tai, liên nghe đến giọng nói đầy lo lắng của Sầm Mỹ Vân: “Nhan nhi, con mau tới đây, Quý Duy An đã xảy ra chuyện!”Hứa Hoan Nhan chỉ cảm thấy trong đầu vang tiếng ông ông, giống như cái gì cũng không nghe được, ngày mùa thu hoàng hôn trải rộng tiêu điều, cô chỉ cảm thấy kia ngay cả cuối cùng một chút xíu ánh mặt trời cũng đột nhiên biến mất dạng, cả người lạnh lẻo khó chịu.
177 Bây giờ anh không có ở đây, ngày trôi qua chậm rãi giống như ốc sên bò trên cành cây, mỗi ngày bẻ ngón tay thầm đếm, giống như đã trải qua ngàn ngày, nhưng mới vừa bóc tờ lịch, anh mới đi không quá nửa tháng.
178 “Gầy. ” Giọng nói của anh thật thấp, lúc thấy cô khóe môi cũng khẽ cong lên. “Đâu có…” Hoan Nhan trong lòng vui vẻ, mỉm cười, chỉ ngây ngốc nhìn gương mặt anh, anh tại sao lại càng lúc càng đẹpt rai, mà lúc cô không ở cạnh anh, lại như hoa cách xa nước, sắp khô héo.
179 “Tiên sinh William và chị của em quan hệ rất tốt, lúc chị em còn sống ông ấy là bạn tốt nhất của chị, chỉ là em không quen biết ông ta sớm hơn, chị chết rồi, bây giờ, ông ấy mới tìm được em, nguyện ý giúp em, bởi vì ông ta nói, ông ta không thể giữ được tính mạng chị… Em tin tưởng ông ta sẽ không gạt em, hơn nữa quan hệ của William tiên sinh và thị trưởng rất tốt, mà thị trưởng lại là bạn thân của bác trai, mối quan hệ này, ông ta làm sao gây bất lợi cho chúng ta?”Vừa nói đến chị gái, cảm xúc của Nhiễm An An càng xuống thấp, Duy An nhìn thấy mà đau lòng, anh biết chị gái của cô, nghe nói là tự tự vì tình… “ Như vậy đi, Nhiễm Nhiễm chờ anh làm xong công trình cuối tuần, anh sẽ suy nghĩ đầu tư hạng mục kia, trên đời này ai cũng có thể gạt anh, chỉ có ba mẹ Nhiễm nhiễm… còn có chị của anh tuyệt đối sẽ không gạt anh!”Quý Duy An ôm chặt lấy cô, cười, lật người đè cô dưới thân: “Nhiễm Nhiễm, tối nay mẹ không có đây….
180 Duy An trước kia không hút thuốc, nhưng vì một câu nói của cô: Trước kia bị người khác đánh, lúc đau sẽ hút một điếu… thật giống như, đau khổ bị vơi bớt.