201 Tự khi nào thì bắt đầu, anh bắt đầu thích loại phụ nữ xinh đẹp rực rỡ này, anh giống như không nhớ ra được, vẫn luôn không biết. Hai người ôm nhau lên xe, quay đầu xe, từ từ lăn bánh chạy, Hứa Hoan Nhan vẫn ngẩn người tại chổ, nước mắt viền quanh khóe mắt, nhưng vẫn không rơi xuống, cô ngay cả chút sức lực để khóc thút thít cũng không có.
202 Đi thẳng tới vào phòngkhách , Hoan Nhan quay người lại, trực tiếp tới phòng chứa CD và những bức họa, ngừng thở, Hoan Nhan đẩy cửa ra. . . . “Là ai. .
203 “Một cái tát này, chính là đổi lấy địa vị ở Thân gia, đừng xuất hiện trước mặt tôi, cùng cô yêu một người đàn ông, đó là sỉ nhục của tôi!”Tô Lai bị tát hoàn toàn sững sỡ, cô nghe rất nhiều điều từ Thân Tống Hạo về Hoan Nhan, vốn nghĩ cô ta chỉ là một người nhu nhược, không ngờ cô ta lại kiêu ngạo dám đánh cô!Đợi đến lúc cô kịp phản ứng, Hoan Nhan đã kéo cửa ra ngoài, Tô Lai chợt hét lên nhào tới, che mặt tức giận, cắn răng nghiến lợi nhìn cô: “Hứa Hoan Nhan, cô là cái gì, dựa vào cô mà dám đánh tôi?”“Tôi là gì không quan trọng, quan trọng là.
204 Cô giống như người ngu ngốc trực tiếp đưa tay vào trong nước nóng nhặt giấy lên. . . “Em điên rồi! Em lại muốn làm gì? Thu hồi khổ nhục kế của em đi Hứa Hoan Nhan!” Thân Tống Hạo thấy tay cô sắp động vào nước vội kéo lại, hung hăng mắng.
205 Chợt có một đôi tay có lực ôm lấy thân thể Duy An, chỉ trong chớp măt, Duy An được anh vác lên lưng, sải bước ra ngoài. . . Dọc đường anh lái thật nhanh, Hoan Nhan một câu cũng không nói, chỉ ôm chặt Duy An, cô cho tới bây giờ không phát hiện, nụ cười rạng rỡ, cậu luôn cố chấp bảo vệ cô, luôn vì người chị này lo lắng, luôn nói cô là người chị tốt nhất trên thế giới, nói sẽ luôn bảo vệ cô, luôn lo Thân Tống Hạo khi dễ cô, luôn toàn tâm toàn ý tốt với cô, Quý Duy An, lại giống như bây giờ, toàn thân lạnh băng, gần như không hô hấp nằm trong ngực cô.
206 Thân Tống Hạo đuổi theo hai bước, rồi dừng lại, không biết từ lúc nào, ngón tay anh gắt gao siết chặt, khiến bàn tay cũng phát đau. Đây khong phải là điều anh mong đợi ư, nó đến, sao anh lại cảm thấy đáy lòng mất mát.
207 Vẻ mặt Quý Vân Trạch tuyệt vọng nhìn Quý Duy An đang nằm trên đất, Mỹ Vân không nhìn ra, Hoan Nhan cũng không nhìn ra đó là gì, thế nhưng ông hiểu, nhìn Quý Duy An như vậy, cực kỳ giống với lên cơn nghiện.
208 Không biết có phải bởi vì tâm trạng quá kích động hay không nữa mà bệnh tinh của Quý Vân Trạch đột nhiên phát tác, có lẽ chính bởi vì thế nên ông mới chết trong phòng ngủ của Quý Duy An.
209 Thân Tống Hạo cảm thấy một nỗi buồn phiền lan toả trong lòng, anh ném ra một câu nói, liền pằng một tiếng gập điện thoại di động lại, chợt cảm thấy được an tĩnh như thế này, ngược lại là một sự quý giá.
210 Hoan Nhan có chút không dám tin tưởng nhìn người đàn ông tinh thần thái sáng láng và có vẻ mặt kiên quyết trước mặt lại là người ba cả ngày say rượu của mình.
211 Sau cơn mưa buổi xế chiều, bầu trời cả thành phố như được tắm rửa sạch sẽ, trong suốt màu xanh lam, động lòng người mà lại yên tĩnh. Trên cao, mấy tàng cây cơ hồ đan chéo vào nhau, ngăn không cho ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống đỉnh đầu, hiếm hoi có được mát mẻ giữa mùa hè.
212 An Nhiễm chợt cười lạnh, tiếp đến tránh thoát Quý Duy An, chợt nhào tới bên cạnh Hứa Hoan Nhan, ở phía sau đó trên đường một chiếc xe nhỏ chạy đến rất nhanh, nặng nề đẩy Hứa Hoan Nhan ra….
213 Nếu như đây là lần cuối, cô chỉ muốn thời gian vì vậy dừng lại, cho dù cô đau đến không thở nổi, cho dù cô có chật vật đến đâu. “Tôi không biết chị cô đến tột cùng vì sao chết, mà tôi chỉ không tin, chị tôi thiện lương như vậy, tốt như vậy, lại hại chết chị của cô, gả cho Thân Tống Hạo, ban đầu chị ấy cũng không mong muốn, An Nhiễm, cô rất cố chấp, thế nhưng loại cố chấp này, hại người mà thành ra hại mình.
214 Hoan Nhan kéo va li đứng ở trạm xe chờ xe bus. . . Cô đứng yên đó, không biết có phải vì mang thai hay không mà lúc này cô rất hèm ngủ, lên xe đã ngủ thiếp đi.
215 Anh liên tiếp hỏi, nhưng Hoan Nhan vẫn lúng túng dừng ở đó, trơ mắt nhìn xe bus rời đi, cô thở dài, chẳng lẽ muốn cô đi bộ về sao?Nhìn cô trầm mặc khiến anh đau lòng, cô nhất định đã gặp chuyện gì, chuyện đó nhất định không tốt, Tằng Á Hi cúi người, nhặt mấy bao gạo lên, anh không để ý bẩn, trực tiếp ôm trước ngực, liếc nhìn cô một cái, mở miệng, giọng nói dịu dàng: “Tôi tiễn cô về.
216 “Cậu trở về đi, mình muốn nghỉ phép một thời gian, trong nhà có chút việc. ” Thân Tống Hạo miễn cưỡng mở miệng, suy nghĩ mấy ngày quyết định nói chuyện li hôn ấy người anh em.
217 Hai mắt cô ửng đỏ, cố nén không khóc: “Em ở đây không ai coi ra gì, người giúp việc cũng coi thường, em sao lại phải khổ như vậy, bị người ta mắng là tu hú chiếm tổ chim khách?”Nhìn cô khóc uất ức vô cùng, Thân Tống Hạo có chút áy náy, là anh tìm Tô Lai trở về, anh cam kết cưới cô, nhưng tới giờ, anh vẫn chưa làm được.
218 Tô Lai nghe vậy ngừng khóc, cô quay người chui vào ngực anh, nhón chân hôn anh, môi cô vừa sát lại gần, thoáng chốc anh theo bản năng né tránh, nhưng mùi vì quen thuộc lượn lờ quanh chóp mũi, anh có chút hốt hoảng giống như trở lại ba năm trước đây, lần đầu tiên hôn Tô Lai.
219 Nhưng không ngờ phụ nữ kia dứt khoát một cái đánh vào trên tay anh, tiếp đó là một cước đá vào đầu gối Thân Tống Hạo!Mũi giày cao gót của cô vừa nhọn lại vừa cứng, xương đùi của anh bị cô đá đau lợi hại, Thân Tống Hạo cũng không có né tránh, cứng rắn chịu một cú, Văn Tĩnh muốn động thủ lần nữa, nhưng bị Kỳ Chấn sống chết ôm lấy.
220 Hoan Nhan đứng ở ven đường, dùng váy ôm lấy những thứ trái cây bẩn thỉu kia, chỉ cảm thấy trong hốc mắt nước mắt tùy ý đảo quanh, cô thiếu chút nữa sẽ khóc lên.