241 “Mẹ, mẹ…” Thiên Tình chợt quay mặt sang, cái miệng nhỏ nhắn lớn tiếng khóc… Hoan Nhan căng thẳng trong lòng, cuống quýt đứng dậy, gương mặt của Thiên Tình trắng bệch, núp dưới chân Hoan Nhan khóc lớn, ánh hoàng hôn như máu chiếu trên gương mặt trắng bệch của người đó, quần áo lao động màu xanh đệp che kín vết bụi, và nước đọng, vết máu trên ngực anh giờ nhìn thấy mà ghê người.
242 Nhìn bóng dáng của con đi tới cửa, Hoan Nhan chỉ cảm thấy chua xót: “Noãn Noãn…”“Mẹ, mẹ hối hận vì đánh con sao?” Noãn Noãn dừng bước, đôi mắt to uất ức nhìn Hoan Nhan.
243 Người thừa kế duy nhất của Thân thị, Tổng giám đốc Thân Tống Hạo, ba mươi tuổi đính hôn với một người phụ nữ tên là Tô Lai, còn lễ kết hôn đã quyết định một tháng sau sẽ tổ chức.
244 Anh tự tay lau nước mắt hai bên má cho cô, dịu dàng mở miệng: "Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì, Hoan Nhan, nói cho tôi biết, không cần phải sợ, đừng khóc, còn có tôi đây.
245 "A Hạo, anh đừng cười nhạo em, tất cả những tác phẩm đẹp nhất của em đều được hoàn thành trong thời gian ở cùng anh. "Cô ai oán than nhẹ thật giống như để cho anh phải động lòng, Thân Tống Hạo thở dài một cái, ngay sau đó là một nụ cười, mở miệng: "Em sợ cái gì, không phải sau này chúng ta sẽ kết hôn sao? Đến lúc đó, linh cảm của em sẽ tuôn ra như suối ấy chứ, làm sao mà hết được?Tô Lai đột nhiên xoay người, con ngươi sáng rực, lóng lánh rồi lại mang theo sự thấp thỏm: "A Hạo, anh.
246 Sắc mặt Tăng Á Hi lập tức đỏ bừng , anh cúi đầu, len lén nhìn xem vẻ mặt của Hoan Nhan, lại phát hiện gương mặt của cô, cũng đỏ bừng lên như bị đốt lửa, màu đỏ dường như còn lan sang cả chiếc áo sơ mi màu trắng của cô.
247 Tô Lai cô, sẽ canh chừng chắc chắn vị trí này, cho dù cô có chết đi, cũng sẽ không buông tay ra. Tuyệt đối sẽ không buông tay ra. Ngay cả khi ngủ, trên mặt tựa hồ cũng mang theo nụ cười đắc ý khi thực hiện được ý đồ, từ ngày cô bị anh đuổi đi, ai có thể nghĩ tới cô còn có thể quay trở về, hơn nữa còn là lấy thân phận là Thân thiếu phu nhân nữa chứ?Hứa Hoan Nhan, có lẽ khi cô ta thấy tin tức này trên báo thì trong lòng còn có thể dễ chịu không? Đó chính là cảm xúc của cô khi xưa, là mùi vị khi cô nhìn thấy cô ta đường đường chính chính gả cho A Hạo, có lẽ giờ phút này trong lòng cô ta sợ rằng cũng giống với cô khi xưa thôi.
248 Thân Tống Hạo quay người lại tránh thoát tay cô, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn về hướng Quản gia. “Thiếu gia, khi nãy tôi có truyền đạt lại lời nói của ngài, nhưng Tô tiểu thư vẫn ăn mặc như vậy, tôi thật không biết xảy ra chuyện gì.
249 “Noãn Noãn thật giỏi, nhảy thật hay. ” Hứa Hoan Nhan ôm lấy cô bé hôn vài cái, như thế nào vẫn thấy không đủ. “Không phải!” Noãn Noãn cong môi thật cao: “ Cái vũ điệu này thật là trẻ con, con đã bốn tuổi rồi, còn nhảy động tác như vậy, con thật không muốn lên sân khấu…”Noãn Noãn thở dài, đôi mắt to nhìn hướng ra ngoài cửa hội trường: “Mẹ, ba đâu?”Hứa Hoan Nhan lấy di động nhìn xem thời gian, đã nói với Á Hi đến xem Noãn Noãn biểu diễn, như thế nào bây giờ vẫn chưa thấy có mặt?“Có lẽ công việc quá bận, nên tới giờ này vẫn chưa đến đây được.
250 Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn nét mặt bình tỉnh của Hứa Hoan Nhan, lẩm bẩm ra tiếng…. . ”Tĩnh, mình cũng biết, nhưng có một số việc, không phải bạn muốn như thế nào thì nó phải thế ấy, không phải như bạn nghĩ hai người yêu nhau thì sẽ sống chung với nhau, mình và anh ấy chia tay, đây cũng do số mệnh tụi mình như vậy.
251 Tằng Á Hi hôn trên khuôn mặt nhỏ bé kia hai cái, sau đó để cô bé xuống đất, hướng ngoài cửa nơi có hình bóng một người đang chậm rãi đi tới, anh giang rộng hai cánh tay, trực tiếp ôm cô vào lòng: “Hứa Hoan Nhan.
252 Đợi đến một ngày kia, anh nhất định sẽ chân thành nói cho cô biết, anh yêu cô, từ rất lâu rồi, mà rất lâu về sau này, anh cũng sẽ yêu cô. Đêm đã khuya, thật không tiện đê tìm Kỳ Chấn, Thân Tống Hạo liền gọi điện cho A Giương, đầu kia rất nhanh đã bắt máy, âm thanh truyền đến rất thanh tỉnh, không một chút ngái ngủ.
253 Người phụ nữ thấy cô, chợt ngẩn người đứng yên tại chỗ, nhưng chỉ một giây sau lại lập tức nhảy dựng lên, bén nhọn quát một tiếng, cầm lấy ly trà trước mặt ném lên người Hứa Hoan Nhan.
254 Không biết đi bao lâu rồi, nhưng khi nghĩ đến Noãn Noãn, tinh thần của Hứa Hoan Nhan lập tức phấn chấn hơn, cô vẫy một chiếc xe lại, hoàng hôn dần buông xuống, cô chuẩn bị về nhà.
255 Bước chân của Á Hi lập tức dừng lại, buồn bực ho khan mấy tiếng, anh cảm thấy trong cổ họng đau dữ dội, như lửa đốt thật khó chịu. "Anh có thể, anh có thể tiếp nhận người khác, Hứa Hoan Nhan, anh đã sớm buông tay em rồi, buông rồi.
256 "Nhưng anh chính là hạnh phúc của em. Nếu như không có anh, một mình em cô đơn trên cõi đời này, làm sao có thể hạnh phúc?" Mặt của Hoan Nhan dính lên cổ anh, nỉ non nhẹ nhàng lên tiếng.
257 Noãn Noãn hối hả chạy vô, dúi đầu vào trong ngực Hoan Nhan: “Mẹ, con bị một người bộ dáng giống như ông chú, vô lễ với…. ”Miệng nhỏ giương lên cao, trên khuôn mặt còn mang theo dấu vết nước miếng, trong đầu rối bời thành một mảnh, bộ dáng giống ông chú? Tay chân cô lạnh như băng, chẳng lẽ là….
258 “A Hạo, Thân Tống Trạch mua một số lượng lớn hàng hóa giá thấp qua mặt hải quan, bây giờ đang bị hải quan giam giữ, bắt đầu kiểm tra toàn bộ,làm rõ công ty Tề Hiên thực nghiệp vật tư thực chất là của ông ta….
259 “Em lừa gạt bọn họ, em chỉ nghĩ là không để bọn họ coi thường, cười nhạo. A Hạo, em không làm chuyện gì có lỗi với anh, không có mang thai. A Hạo, anh tin tưởng em có được hay không?”Lời cô vừa thốt ra khỏi miệng, trong phòng khách lập tức sóng to gió lớn nổi lên, Thân Tống Hạo không nói lời nào, chỉ như cũ mĩm cười, nhưng tận đáy lòng ẩn chứa đau thương nhàn nhạt, anh chưa từng bao giờ nghĩ đến, người ban đầu mình yêu chính là người phụ nữ kia, mà bây giờ trở thành như vậy, cô là vì cái gì? Tiền bạc hay là cái địa vị này?Hắn không muốn bức cô lâm vào đường cùng, dù sao anh cũng một thời yêu cô, nhưng thời gian mài mòn tất cả, cô dễ dàng bị người mua chuộc làm ra những việc không đúng đối với anh, vì thế những áy náy về cô cũng bị bào mòn.
260 Anh đã sai lầm quá rồi, sai lầm quá rồi. Lúc Hoan Nhan rời đi, còn có mang thai con của anh…. Thân Tống Hạo bỗng nhiên vung nắm đấm, nặng nề ở trên thân cây, bàn tay chấn động tê dại, nhưng anh không dừng được, từng phát từng phát đập xuống, cho đến khi máu tươi chảy ra, anh mới vô lực ngồi xổm xuống đất, trên mặt cũng tràn trề nước mắt.