181 “A, tiểu thư mau đến xem, đây chính là ông chủ của tôi từ nước ngoài mang về, những CD phiên bản cũ, tất cả đều bìa cứng, trên thị trường giờ cũng không có mà mua!”Nhân viên cửa hàng thấy Hoan Nhan, lập tức ân cần mời đón.
182 “Địa ngục trần gian?” Hoan Nhan lẩm bẩm nhớ tới bốn chữ này, nước mắt vô thức dọc theo khuôn mặt chảy xuống, tim đau đến gần như chết lặng, hô hấp cũng không dám dùng sức, cặp mắt vô hồn dọa người.
183 "Chị, em đồng ý với chị, em sẽ nghĩ biện pháp để cho chị an toàn rời đi, nhưng chị nhất định phải đợi em đi cùng!" Quý Duy An nhanh giọng mở miệng, đỡ cô lên giường nằm: "Chị, chờ em trở lại!""Duy An.
184 "A Hạo. . . . . . Em và Dennis lâm, chưa từng xảy ra qua quan hệ. . . . . . " Cô chợt mở miệng, trong thanh âm hàm chứa sự quyết tâm và lạnh lẽo. . . .
185 Anh trầm mặc khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt, Hoan Nhan rốt cuộc đứng không vững nữa, nhếch nhác né ra, cô chạy vào phòng tắm, đem mình cả người ngâm trong nước nóng.
186 Nhưng là bây giờ, anh sống thật khỏe mạnh, nhưng cô thì cái gì cũng không có. "Cô quay trở lại. . . . . . " Anh chợt lật người, ánh mắt say lờ đờ mê ly nhìn cô, anh nắm chặt lấy tay cô áp ở trước ngực, tiếp tục lẩm bẩm: "Lúc động đất.
187 Thân Tống Hạo cảm thấy bốc hỏa, anh đi qua vài bước, rồi đem chăn vén lên, cắn răng nghiến lợi lạnh lùng mở miệng: “Hứa Hoan Nhan, cô định ngủ cho tới chết luôn sao?” Nửa mê nửa tỉnh, Hứa Hoan Nhan chẳng qua là bị giọng nói oang oang của anh quấy rầy nên ừ một tiếng, lại mơ mơ màng màng thiếp đi… “Đáng chết!” Thân Tống Hạo một cước đem cái chăn cản trở đá văng đi, đưa tay nắm bả vai, kéo cô ngồi dậy, nhưng khi chạm tay vào người cô thấy thân nhiệt bổng dưng nóng bỏng, khiến cho anh rụt tay về, mi tâm không khỏi nhíu lại, anh đang nhìn cô ánh mắt dần dần tức giận, vươn tay kiểm tra trên trán cô, quả nhiên nóng đến dọa người, thật đáng chết người phụ nữ này lại đang bị sốt.
188 “Nhan Nhan à, trước khi kết hôn con và A Hạo đến nhà, ông nội trò chuyện cùng con thật lâu, hình như…. . Có cho con một ít đồ, phải không?”Hứa Hoan Nhan trong lòng cả kinh, đột nhiên nhớ lại lời nói của ông lão họ Thân, lập tức cảnh giác nhìn lại Thích Dung Dung trước mặt: “Phải, ông nội có nói chuyện tình của Thân Tống Hạo, muốn tụi con sống với nhau được tốt.
189 Vì vậy ở trong di chúc mới công khai việc này, hơn nữa nói, một số vật nhà họ Thân truyền lại toàn bộ đều giao cho con dâu, nhưng đúng là vẫn không muốn giao cho Thích Dung Dung.
190 Hoan Nhan cố nén nước mắt, nhẹ nhàng mở miệng, những nghi ngờ trong lòng ngày càng tăng, lừa mình dối người, cố áp chế nỗi lòng thấp thỏm lo âu. Anh nghe lời cô nói, không khỏi sửng sốt, vì cô nhảy cảm biết được anh thay đổi, cũng vì cô có ý nghĩ như vậy, trầm ngâm mộ lúc lâu, anh vứt khăn giấy ra, con ngươi khẽ rủ xuống mở miệng: “Khuy rồi, ngủ đi, có chuyện gì nói sau.
191 Lúc ngồi chờ máy bay, Tô Lai chợt nhớ tới lúc cùng Dennis Lâm đàm phán điện thoại di động hình như vang lên, cô lấy ra, nhưng trong lòng lại cười khổ, mình muốn nói vĩnh viễn rời đi, không để cho ai tìm được, mà bây giờ chủ động đưa tới cửa, A Hạo sẽ nghĩ gì?Mở tin nhắn, đột nhiên thấy mấy tin anh gửi, Tô Lai lập tức lên tinh thần, mở tin nhắn, vẻ u sầu lập tức tan biến, môi khẽ nở nụ cười… Cô thật ra thì chưa nắm chắc, Thân Tống Hạo sẽ vì cô là li hôn, dù sao lúc đầu ở với nhau, cô chưa bao giờ nghe anh cam kết, bởi vì quan hệ của bọn họ cứ dậm chân tại chỗ nên mới có cuộc hôn nhân của cô và Dennis Lâm… Lần này trở về nước, coi như cô đi đúng đường rồi.
192 “Làm sao?” Giọng nói của anh có chút gấp gáp, Hoan Nhan ấn ấn huyệt Thái dương, cảm thấy khá hơn một chút, mới tránh ra khỏi ngực anh đứng ngay ngắn: “Có thể đứng dậy quá nhanh, sao anh lại về sớm vậy?”“Ừ, công ty không có việc, nên về sớm.
193 Hứa Hoan Nhan khóc cả đêm, cặp mắt có chút sưng, Hoan Nhan dứng ở sau cửa chỉ cảm thấy tim đập mạnh sắp hít thở không nổi, cô rất sợ, rồi lại một lần một lần an ủi mình, anh từ trước tới giờ có thói quen dậy sớm nói không chừng, nói không chừng tối qua anh đã trở về, mà lúc này anh đã rời giường xem báo ở dưới nhà rồi.
194 An Nhiễm Nhiễm đi tới xe mà Duy An mua cho cô, từ trong đó lấy ra những điếu thuốc kia, thay vào vỏ rồi xuống đường chờ anh, lúc nhìn thấy bóng dáng anh, cô suýt chút nữa rơi lệ.
195 Nếu như ly hôn, cô ngay cả tư cách hưởng thụ một cuộc sống an nhàn sung sướng cô cũng không còn, nếu Thân Tống Hạo không chấp nhận cô, thì cô chỉ có một con đường chết.
196 Mới vừa đứng dậy, chợt một hồi choáng váng ập tới, cô cuống quít muốn vịn vào vách tường, nhưng lại bị một đôi tay mạnh mẽ ôm thật chặt vào trong ngực.
197 Bên cạnh không có dấu vết của ai đó, Hoan Nhan chầm chập bắt đầu rửa mặt, cô ôm một chút ảo tưởng, đợi cô khi cô chuẩn bị xong lúc đi xuống lầu, anh nhất định đang ở trước bàn ăn điểm tâm.
198 Cúp điện thoại, cô mua một ly trà sữa đi ra ngoài, xoay người thấy một cửa hàng tiện lợi, đi vào, lúc đi ra, trong tay có thêm hai bao thuốc. An Nhiễm đi tới chiếc xe mà Quý Duy An mua cho cô, từ cốp xe lấy ra bao thuốc cô đã chuẩn bị sẵn, lại đem bao thuốc vừa mới mua thay vào, lúc này mới lại xuống xe, đi tới ven đường chờ anh, từ xa nhìn thấy bóng dáng của anh, cô thiếu chút là rơi lệ.
199 Không cần phải sợ, cô nên chúc mừng anh, từ đầu đến giờ bất quá cô chỉ là thế thân, hiện tại chánh chủ đã trở lại, cô rời đi mới là lựa chọn đúng nhất.
200 “Không còn cách cứu vãn nữa sao?” Cô buông thõng đôi tay, đôi mắt dần đờ đẫn không có chút sinh khí. Anh trước sau như một nhếch mép cười lạnh, kiên định lắc đầu.