41 Chương 43Trình Gia DươngTôi nói với Tiểu Hoa rằng mình phải đi Pháp cùng lãnh đạo. Cô ấy vừa ngồi xem băng chương trình của mình trên ghế sô pha vừa dũa móng tay.
42 Chương 45Kiều PhiBỗng nhiên mẹ tôi nói được, mẹ vuốt tóc tôi rồi hỏi: “Có vất vả lắm không con?”. Tôi cười xòa rồi đáp lại: “Vất vả gì đâu mạ. Con còn sống rất vui vẻ nữa kìa”.
43 Chương 47Kiều PhiÔng Hoàng đã tỉnh lại, ông ta đưa mắt nhìn tôi, dường như đã nhận ra tôi: “Cảm ơn em, cô bé, nếu không có em thật không biết đã ra sao rồi”.
44 Chương 49Trình Gia DươngTrên đường về cả hai chúng tôi đều không nói gì. Thành phố đang giờ tan tầm, xe cộ xếp thành hàng dài trên đường, nửa tiếng sau mới nhích được một đoạn ngắn.
45 Chương 51Kiều PhiHằng ngày tôi lên lớp, cuối tuần nghỉ. Nói chung chúng tôi chỉ học về những từ và mẫu câu mang đậm sắc thái TQ. Phần lớn thời gian chúng tôi luyện tập dịch đuổi và dịch cabin, giống như thời tôi học ở Montpellier.
46 Chương 53Kiều PhiCuối cùng cũng tới dịp nghĩ lễ Quốc khánh, tôi dành hai ngày để ngủ cho thật đã. Mãi tới lúc không còn gì ăn nữa, tôi mới quyết định rửa mặt rồi xuống lầu ra siêu thị mua đồ.
47 Chương 55Trình Gia DươngTôi tưởng rằng Kiều Phi sẽ cùng các đồng nghiệp trong cơ quan tới thăm tôi, nhưng cô ấy đã không tới. Tâm trạng tôi rối bời. Vụ cháy lần này khiến tôi rơi vào rất nhiều tâm trạng.
48 Chương 57Kiều PhiTôi ôm Gia ương vào lòng, rất lây cho tới khi anh ngủ thiếp đi. Tôi dìu anh nằm lên giường, tháo giầy, cởi quần áo giúp anh. Lúc này trên người anh chỉ còn chiếc quần đùi.
49 Chương 59Trình Gia Dương Vấn đề ám ảnh Tiểu Hoa nhất bây giờ chính là đón cái lễ Noel quái quỷ này như thế nào đây? Phải tặng quà gì cho ai? Cô đã lên một danh sách rất dài.
50 Chương 61Kiều PhiTôi xin nghỉ ở cơ quan. Một tuần trôi qua, sức khỏe tôi cũng đã khá hơn một chút, đã có thể đi làm trở lại. Trong khoảng thời gian ốm rất nặng, tôi bỗng nhớ tới câu nói của cổ nhân: Cái gì mất rồi mới thấy quý giá, mới thấy mình đã không biết trân trọng nó.
51 Chương 63Trình Gia DươngKhi tôi tới văn phòng, bố đang ngồi xoay lưng về phía tôi. Ông đang chơi golf trên màn hình điện tử. Tôi nhìn bố từ phía sau, trông ông thật cao lớn, tư thế vừa nho nhã lại vừa uy phong.
52 Chương 65Trình Gia DươngChúng tôi ăn cơm trong khách sạn, bàn chuyện tương lai. Tôi nói: “Thực ra từ lâu anh đã không muốn làm ở đó nữa rồi, chúng mình sẽ đi Thượng Hải, Hồng Kông, nếu không thì đi Paris, Brussels.
53 Chương 67Kiều PhiTiễn Gia Dương đi rồi, còn lại một mình, tôi lững thững đi bộ trên phố. Đã sang xuân, khí trời ấm áp, băng cũng bắt đầu tan, nhưng cơn gió nhẹ mang hơi ấm thổi tới khiến tôi thấy lòng mình vui vui.
54 Đoạn kếtTrình Gia DươngTôi không nhớ đã đọc điều này ở đâu nữa, con người trước khi chết, não sẽ hoạt động với tốc độ gấp mười lần bình thường. Tất cả mọi hồi ức ẩn hiện trước mắt.