21 Khuất Lâm Uyển bàng hoàng ngây người hồi lâu, xoay người đi ngược trở lại, Viên Phi Phi vừa kịp lấy làm lạ đã thấy hắn chạy vô chỗ bán kẹo mua một cây kẹo đường nhân bỏ miệng ngậm.
22 Viên Phi Phi bất đắc dĩ bị ép buộc, lại phải lấy bánh đang chuẩn bị cất đi, mở ra.
“Muốn ăn bao nhiêu?”
Bùi Vân ngơ ngác lắc lắc đầu.
Viên Phi Phi thở dài thườn thượt, lại bẻ một mẩu.
23 Bùi Vân không màng đến cái lạnh dưới lòng bàn chân, chạy đến bên cửa sổ, kiễng chân đóng cửa sổ lại.
“Đừng nhìn! Ngươi đừng nhìn!”
Viên Phi Phi bị hắn không ngừng lôi kéo từ trên ghế xuống, vẻ mặt kỳ quái nhìn Bùi Vân, nói: “Ngươi lại bị gì nữa đây?”
Sắc mặt Bùi Vân khó coi, khoá chặt đầu mày không nói không rằng.
24
Dùng cơm xong, Khuất Lâm Uyển cáo từ ra về, trước khi đi còn khen Viên Phi Phi.
“Bé con này khá thông minh, học chữ rất tốt, mỗi tội không thích đọc sách.
25 Viên Phi Phi sửng sốt nhìn Bùi Vân, một hồi sau từ từ phun ra một câu——
“Ngươi muốn cho ta tiền?”
Bùi Vân khẽ cười một tiếng, “Ngươi muốn tiền?”
Viên Phi Phi lắc đầu, nói: “Ta muốn tiền của ngươi làm quái gì.
26 Bùi Vân đoan chính gập người làm một cái đại lễ, kêu lên: “Kính chào ông chủ——“
Trương Bình quẫn bách, rối rít xua tay, còn liên tục ra hiệu bằng mắt với Viên Phi Phi.
27 Hôm sau đi học, Viên Phi Phi kéo Bùi Vân đến một nơi không có ai để ra tay.
“Đừng đừng……” Bùi Vân không dám la to, sợ sẽ kéo người khác tới, hắn thử bắt lấy nắm đấm của Viên Phi Phi, nhưng không thành công.
28 “Ngươi đây là đang giỡn chơi với ta à?”
Giữa trưa tháng sáu, mặt trời thiêu đốt, ở đầu một ngõ nhỏ không lệch không thẳng nằm phía Nam của thành Kỳ Thuỷ, một tên thiếu niên đang ngồi trên một chiếc ghế con, lưng dựa vào khung cửa, hai chân thẳng tắp đang gác lên một chiếc bàn rộng hình vuông ở trước mặt, trên bàn đặt một cái cuốc.
29 Hôm ấy, Viên Phi Phi rất nhanh phát hiện ra Trương Bình có gì đó không bình thường.
Do Viên Phi Phi lười biếng, mỗi lần ngủ dậy đều rề rề mò mò, trước đây Trương Bình nếu như gặp tình huống này sẽ trực tiếp lấy quần áo mặc vô luôn cho nàng, thế nhưng hôm đó khi Viên Phi Phi mắt vẫn còn nhắm ngồi lên, đợi hồi lâu, vẫn không thấy Trương Bình có chút động tĩnh.
30 “Dưới cây mát quá đi……. ”
Viên Phi Phi nằm nghỉ mát dưới bóng cây hai chân co lên. Trương Bình ngồi bên cạnh, tay nắm ấm trà, đầu hơi cúi.
Viên Phi Phi cố ý vô ý liếc hắn một cái, nói: “Ông chủ, mấy bữa trước Mã Bà lại đến tìm ông hả.
31 Viên Phi Phi rời đi vào lúc Kim Lâu bắt đầu mở cửa hoạt động. Nàng vừa bước ra khỏi cổng thì chợt nghe loáng thoáng tiếng cười ríu ra ríu rít vọng lại từ nhà trên, dường như còn có cả tiếng đàn tranh réo rắt.
32 Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào
Không đơn giản sao, cản lại là được
Vậy lỡ may Cầm Sắt biết được.
Thì thế nào.
Viên Phi Phi ngồi ngoài ban công của phòng Lăng Hoa, miệng gặm một nhành cây nhỏ, ngước đầu nhìn trời.
33 Đêm ấy, Viên Phi Phi nằm trên giường, Trương Bình nằm ngủ bên cạnh.
Trương Bình cả một ngày làm việc, không lâu sau đã ngủ.
Viên Phi Phi vẫn còn chống mắt.
34 Ra khỏi cổng quẹo trái, một đường đi thẳng.
Ban mai trong thành Kỳ Thuỷ, đã rất nhộn nhịp. Đường phố rộn ràng tấp nập, kẻ buôn người bán, cùng với chợ sáng họp phiên.
35 “Đừng ngẩn ra nữa, đợi chút người cũng sắp quay lại rồi. ” Viên Phi Phi chọt chọt cánh tay của Trương Bình.
Trương Bình từ từ lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu.
36 “Ông chủ, ông nói ta nghe, ông có ngủ với đàn bà chưa?”
Viên Phi Phi đứng rất gần với Trương Bình, gần đến độ hơi thở từ mũi họ giao hoà, mùi rượu nồng nặc lan toả bao trùm.
37 Lăng Hoa là ai?
Trương Bình vẫn chưa bao giờ nghe qua cái tên này, nhìn qua Tám Chó đầy nghi hoặc. Tám Chó rũ đầu, nói với hoa nương: “Ông ấy muốn tìm Lăng Hoa cô nương.
38 Đếm đi……
Viên Phi Phi mở to mắt nhìn trần nhà.
Hiện giờ trời còn chưa sáng, nhưng Viên Phi Phi đã thức rồi. Nàng nằm yên bất động, liếc mắt qua bên ngó một cái.
39 “Ô?”
Viên Phi Phi nhướng mày, nói: “Ngươi nói như thế này coi như có chút thú vị đấy. ”
Tám Chó không một lời phản kháng.
Viên Phi Phi cười bảo: “Ngươi vì sao khẳng định hắn là nguỵ quân tử.
40 “Ta cảm thấy, hắn là lạ. ”
“Ai là lạ. ” Tám Chó nhìn Viên Phi Phi, “Bùi Vân?”
“Không. ” Viên Phi Phi ngồi lên, vặn vặn cổ. “Ta đang nói Trương Bình.