21 Cuối cùng hắn vẫn mím chặt môi, trầm mặc ngồi đó, bát súp kia khá lớn, nếu muốn thêm một bát, không biết người khác có coi hắn là heo không, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua cô gái ngồi bên cạnh, cô rõ ràng uống trước hắn, mà lại uống chậm như vậy, hắn thấy đôi môi đỏ mọng của cô trên miệng bát, đôi môi nho nhỏ, trong lòng hắn lại có chút xúc động, hắn thật muốn nhấm nháp đôi môi đỏ kia, có phải hương vị của cô cũng giống như bát súp kia.
22 Tử Lạc khẽ chớp mắt, ánh mắt lại cong cong như vầng trăng, chỉ là một bát súp, cô có thể mời mà, cô không trả lời hắn, bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa, hắn và cô trong lúc đó, giống như là mang cùng một cảm xúc, sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
23 Nếu tập đoàn Húc Nhật có thể chấp nhận hạng mục kia, cho dù bọn họ chấp nhận một nửa giá, tất cả nợ nần của Ôn thị đều có thể giải quyết, có thể khiến Ôn thị bị tổn thất tài chính lớn, nhưng nếu hắn muốn, kiếm lại cũng không có gì khó, chỉ cần người kia đồng ý là tốt rồi.
24 Trẻ con? Lê Duệ Húc cười lạnh một tiếng, hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ qua mình sẽ có con a, con của hắn chỉ có thể do một người sinh, có hay không đối với hắn, không sao cả, xem ra, con hắn không thể nào tồn tại rồi.
25 Hắn ném tập tài liệu sang một bên, thật xin lỗi, cái hắn muốn không phải cái này. “Không biết Lê tiên sinh có chỗ nào không hài lòng? Chúng ta có thể bàn lại.
26 “Tôi sẽ giúp Ôn thị làm tiếp hợp đồng vốn là của tôi, cũng chắc chắn Ôn thị sẽ không bị tổn thất, anh cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, không những thế sẽ thuận lợi ngồi vào chiếc ghế tổng tài.
27 Tô Tử Lạc theo thói quen chỉnh lại quần áo, một mình cô đi trên đường, trong mắt có sự chờ mong, có cả sự phấn khích, năm ngày, cuối cùng hắn đã gọi điện muốn gặp cô, rốt cục… Cô khẽ nắm tay, trong lòng bàn tay thật ấm, đột nhiên, cô nhìn thấy quán bát súp ven đường, cả người ấm hẳn lên, độ ấm của bên ngoài, thực ra cũng là từ bản thân mà ra.
28 “Anh muốn mua một căn nhà nhỏ, sau này em sẽ ở đó được không?” Ôn Vũ Nhiên vẫn cười, chỉ là trong đôi mắt giấu sau cặp kính, sự mất mát dần lộ rõ ra, còn có giọng nói, càng ngày càng chua sót.
29 “Lạc Lạc, thật xin lỗi…” giọng nói Vũ Nhiên có chút khàn khàn, hắn không muốn như thế, nhưng nhiều khi, bọn họ cũng chỉ có thể làm trái với suy nghĩ của mình, ví dụ như hiện tại, hắn rất muốn có cô, lại chỉ có thể chia tay cô ở đây.
30 “Xin lỗi, Lạc Lạc…” Hắn nhặt chiếc chìa khóa lên, trong mơ hồ, cặp mắt luôn lanh lợi kia, sự đau đớn hiện lên không thể nói hết. Hắn đứng cách đó không xa, một người đàn ông buông chén rượu trong tay, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt màu trà lộ rõ sự hung ác nham hiểm.
31 Bởi vì, cô còn có thể uống súp, cô cúi đầu, đặt môi trên miệng bát, từng giọt nước mắt trong suốt, cứ như vậy không ngừng rơi vào trong bát, bát súp rất nóng, cũng rất ấm, không biết khi hòa cùng với nước mắt sẽ có hương vị gì.
32 Gần đây, nhị công tử của tập đoàn Ôn thị đã kế thừa chức vị tổng tài, sắp tới còn lấy người mẫu của tập đoàn Húc Nhật, chính là thiên kim tiểu thư nhà Tề thị, Tề Trữ San làm vợ, đôi trai tài gái sắc, quả nhiên là trời sinh một đôi, ném tờ báo trong tay ra, hắn tựa người vào chiếc ghế mềm mại.
33 “Lạc Lạc, cậu có khỏe không?” Đường Tình không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cô, tay đặt lên bả vai cô, “Lạc Lạc, người như vậy, không đáng để cậu yêu, hắn đã kết hôn cùng người khác, cậu đừng nhớ hắn nữa.
34 Cô xoay người, hướng về phía nhà mình, chỉ có vài bước mà thôi, con đường này lại giống như cuộc đời của cô. Khi nhìn thấy bài báo về lễ kết hôn của họ, cô hiểu ra, chẳng trách Đường Tình lại biết nhanh như vậy, hóa ra, hôn lễ của nhà giàu lại náo động như vậy.
35 Hắn dụi tắt điếu thuốc trong tay, ngón tay bắn ra, ném tàn thuốc vào trong thùng rác gần đó, trên mặt đất, đã có không ít khói bụi, lại là cùng một nhãn hiệu, từ một người đàn ông mà ra.
36 Tôi chỉ muốn biết, cô có muốn hay không?” Từ trước đến nay lời nói của hắn luôn rõ ràng, đơn giản không câu lệ, hắn không cần biết quá trình, cái hắn muốn chính kết quả.
37 “Tô Tử Lạc, con có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng của con hay không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hay bất kì lí do khác, đều sẽ thương người đàn ông này, chăm sóc, tôn trọng và tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn một lòng đối với anh ấy không thay đổi cho đến cuối đời?” Tử Lạc ngẩng đầu, nhìn cây thập tự giá, cảm giác mình có chút khó thở, đây là hôn lễ của cô, một người chồng xa lạ, một giáo đường trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
38 Cô không biết sau này cô có hối hận hay không, nhưng thời khắc này, lòng cô cũng không còn cảm giác đau, dường như cuộc sống luôn yên tĩnh của cô đã bị làm rối loạn.
39 Không biết bởi vì hắn lạnh lùng, hay vì nơi này xa la. Cảm giác có chút khó chịu, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, dnasg vẻ của hắn, hẳn là không muốn ở chung một phòng với cô hoặc là ngủ chung một giường, bàn tay nắm chặt của cô cũng bắt đầu thả lỏng, lá gan cô còn chưa có lớn như vậy, cô và người đàn ông xa lạ sống chung một phòng, thậm chí còn làm chuyện gì gì đó.
40 Cô kéo rèm cửa ra, gió từ bên ngoài mang theo hương hoa hồng, rất nhanh hương hoa tràn đầy phòng. Trên giường của cô còn có chiếc váy cưới màu trắng, cô đã nghĩ tới hôn lễ của mình bao nhiêu lần, có Ôn Vũ Nhiên, có lẽ không long trọng, nhưng sẽ rất hạnh phúc, chỉ là tất cả mọi chuyện đều không thể xảy ra.