61 “Thần không đi!” Tiêu thần nhíu đôi mày kiếm, khóe môi mím chặt, vẻ mặt tràn đầy cương quyết, còn mơ hồ có chút tổn thương,“Tiểu chủ tử, thần đi rồi, ai chăm sóc người? Hay là người cảm thấy thần chăm sóc không tốt sao?” Hắn nói câu cuối có chút yếu ớt, giống như thật sự rất khó chịu.
62 Đến ngày thứ ba, bệnh thủy đậu của Tiêu Dật dần dần có biến đổi, không còn nổi dày đặc trong suốt như sương sớm nữa, mà là có chút đục ngầu, sau khi Tiền Đa xem qua, xác định đây là dấu hiệu tốt, mấy người lớn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, thủy đậu đã nổi kín toàn thân đứa nhỏ, nếu không chuyển biến tốt, có lẽ sẽ khó chịu muốn chết, may mà Tiêu Dật tính tình cứng cỏi, nếu như ngứa quá khó chịu, nó mới mở to đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn người lớn bên cạnh, nếu đổi lại là Tần Mộc, còn không biết sẽ gào khóc thành cái dạng gì nữa.
63 Từ lúc bệnh thuỷ đậu bắt đầu lặn, Tiêu Dật lại sống được hai ngày tốt đẹp, nhưng đến lúc kết vảy, lại tiếp tục bị ngứa, nhưng mà lúc này không có cách gì, chỉ có thể chịu đựng, nhóm người lớn thấy đứa nhỏ mở to đôi mắt đen ướt át nhìn mình trong lòng đều cảm thấy mềm mại, các cô y tá hầu như đã vét sạch túi tiền để dỗ đứa nhỏ cực kỳ dễ thương đặc biệt khiến mọi người yêu mến này, kết quả trực tiếp làm cho phòng bệnh suốt cả ngày đều có đầy đủ các món điểm tâm ăn vặt, Tần Thái Nhiên nhìn mà lắc đầu, nhưng cũng không có ngăn cản, trẻ con đang bệnh, nếu có thể ăn này nọ, thì không còn gì tốt hơn, ngay cả Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, cũng làm rất nhiều món đứa nhỏ thích ăn.
64 “Tiểu Dật, đây không phải cái yếm, là khăn ăn, sau khi đeo lên quần áo sẽ không sợ dơ. ” Tần Mộc nghiêng người nhỏ giọng giải thích. Sau đó, nhóm người lớn lần lượt từng người nhận được một Tiêu Dật một cái nhìn của Tiêu Dật, trong ánh mắt còn có chút khinh bỉ, giống như đang nói, đã lớn như vậy, ăn một bữa cơm thế mà cũng sợ nước canh bắn lên người, thậm chí không ngại đeo yếm……
Xem ra, ở trong mắt bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật của chúng ta, miếng vải hình vuông màu đỏ có thể đeo ở trên cổ thì chắc chắn chính là cái yếm!
“Tôi không đeo khăn ăn, tôi mới sẽ không chỉ vì ăn một bữa cơm mà làm dơ quần áo!” Giọng đứa nhỏ kiên quyết, giọng trẻ con trong trẻo mang theo chút khinh thường vang vọng trong phòng ăn.
65 “Tiểu thúc, ông nội nói chuyện gì với tiểu Dật mà lâu như vậy?” Tần Mộc kéo Tần Thái Nhiên lo lắng hỏi.
Tần Thái Nhiên nhún nhún vai:“Tiểu Mộc, chuyện này chú cũng không biết mà.
66 “Bảo bối, mau tới cho mẹ ôm một cái. ” Lam Kỳ đẩy cửa phòng ra, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên thảm xem truyện tranh đồng loạt quay đầu lại, hai đôi mắt to xinh đẹp một xanh một đen chớp chớp, rất nhanh, Tần Mộc lấy lại tinh thần, từ dưới thảm đứng lên:“Mẹ!”
Lam Kỳ cười bước vài bước đi qua, xoay người ôm lấy Tần Mộc, ở trên má nó hôn một cái thật kêu:“Bảo bối, mẹ rất nhớ con.
67 “Mẹ Tần, hãy để Mộ Dung quản gia hoặc là Đa Nạp quản gia đến tắm cho chúng tôi. ” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật đỏ lên, tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, cơ thể nhỏ bé từ từ lùi về phía sau.
68 Nhìn thấy người tới, Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, cảm thấy lần này mình không cần làm người xấu.
Tiêu Dật liếc mắt nhìn Bạch Ức Hàn một cái, thấy hai tay hắn trống trơn, lập tức mím môi, quay đầu không để ý tới.
69 Những ngày hè nóng bức chậm rãi trôi qua, lúc Bạch Ức Hàn nhận được hai hộp kẹo lớn, hắn cầm điện thoại, tính đi xem đứa nhỏ thú vị kia một cái. Nhưng mà, Tần Thái Nhiên đầu kia điện thoại lại nặng nề đả kích hắn:“Muốn đi xem tiểu Dật?”
“Ừ, tốt xấu cũng là con nuôi em, đương nhiên muốn đi xem.
70 Nhóm người lớn đứng ở ngoài cửa, hai giáo viên chỉ huy đám trẻ xếp hàng theo chiều cao để sắp xếp chỗ ngồi, bởi vì học sinh tới nơi này học đều là tiểu tổ tông, một đứa cũng không thể đắc tội, cho nên chỗ ngồi trong phòng học sẽ sắp xếp theo chiều cao, sau đó mỗi tuần đổi một lần.
71 “Tạm biệt!” Tần Mộc cùng Tiêu Dật ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt với nhóm người lớn Tần gia đang từ từ đi xa. Xoay người lại, hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tròn đã cười vô cùng sáng lạn.
72 “Hiệu trưởng, buổi lễ tốt nghiệp đã chuẩn bị xong, đây là bài diễn thuyết. ”
Hiệu trưởng cầm bài diễn thuyết, bỗng có muôn vàn xúc động:“Cuối cùng cũng tiễn được mấy tiểu tổ tông kia đi.
73 Nhìn Tần Mộc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lôi kéo Tiêu Dật đi vào cổng bệnh viện, nhóm người lớn đi theo phía sau có chút dở khóc dở cười, hai đứa nhỏ này thế mà không sợ đến bệnh viện, hy vọng đợi lát nữa sau khi nhìn thấy thủ đoạn của nha sĩ, đừng bị dọa sợ đến khóc nhè là tốt rồi.
74 “Nhanh như vậy đã về rồi, chú Tằng nói như thế nào? Cục cưng, răng nanh còn đau không?” Vừa thấy bọn họ vào cửa, Lam Kỳ lập tức lôi kéo Tiêu Dật thân thiết hỏi.
75 Ngày hôm sau, Tần lão gia tự mình dẫn theo hai đứa nhỏ ra ngoài, mĩ kỳ danh viết “Đến nhà nhận lỗi”, thực ra là Tần lão gia muốn tận mắt nhìn thấy văn phòng thay đổi hoàn toàn của bác sĩ Tằng, sau đó sẽ khoe khoang một chút.
76 Lúc xe dừng lại trước cửa biệt thự cạnh bờ biển, trời đã tối đen, Tiêu Dật cùng Tần Mộc đang ngồi ở trong xe ăn bánh rán hành, cái miệng nhỏ nhắn Tiêu Dật đã trề ra đến mức có thể treo một cái thìa lên rồi.
77 Màn đêm buông xuống, ngự thư phòng hoàng cung, Đức công công nhìn vị chủ tử vô cùng tôn quý của hắn lần thứ hai ngẩn người nhìn tấu chương, không khỏi âm thầm thở dài trong lòng, mơ hồ có chút bi thương, trong lòng hắn đương nhiên biết vì sao lại như thế, bởi vì hôm nay là sinh thần của tiểu Thái Tử, nếu như tiểu Thái Tử ở đây, trong hoàng cung sẽ vô cùng náo nhiệt.
78 “Nếu như không biết đàn, em làm dáng một chút, để anh đàn là được rồi. ” Bạch Ức Hàn nghiêng người hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Dật. Lời này nếu đặt ở nơi khác có lẽ là ý tốt, nhưng mà, từ trong miệng Bạch Ức Hàn nhàn nhạt nói ra, hơn nữa ánh mắt còn có chút khinh thường kia, người nghe sẽ không thể nào vui được.
79 “Ngừng!” Trần Minh hô to một tiếng, mọi người nghe được trong tiếng nói này có cơn tức ngầm, đều rụt cổ, đều nghĩ lần này đứa nhỏ có lẽ sẽ bị dạy dỗ, ánh mắt nhìn về phía nó không khỏi có chút đồng tình.
80 Kết cục của bộ phim điện ảnh, tất nhiên là tà không thắng chính, đối với nhân loại, loại nhân bản không có suy nghĩ này không thể nghi ngờ chính là cỗ máy giết người, tất nhiên là thuộc phe tà, Diệp Thanh Mộc chỉ huy một đám tướng sĩ thành công tiêu diệt căn cứ nhân bản người, thành công bắn chết nhà khoa học điên cuồng, cũng đem toàn bộ người nhân bản “Nhân đạo hủy diệt”, vốn dĩ lần hành động này sẽ không cho đứa trẻ Tần Mộc tham dự, nhưng Tần Mộc lại kiên quyết đi theo, bởi vì mẹ của hắn chết trong tay người nhân bản, thù giết mẹ, không đội trời chung, hắn nhất định phải đi! Thấy Tần Mộc đi, Tiêu Dật cũng theo bản năng đi theo, sau đó ở giây phút nguy cấp cuối cùng, vẫn theo bản năng, lắc mình chắn trước mặt Tần Mộc, nhận lấy hai đòn nghiêm trọng của hai nhân bản, cuối cùng chết đi.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 157