61 “Nếu anh muốn làm lại từ đầu với Tsugumi thì phải hứa tuyệt đối sẽ không bỏ rơi anh ấy nữa. ”
“Cái gì…”
“Hứa với tôi, tuyệt đối không được bỏ rơi anh ấy một lần nữa.
62 “Tôi biết. Nhưng chính vì thế nên tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn khô không thể bảo vệ người mình yêu. Chỉ biết hưởng thụ sự dịu dàng của anh mà không thể báo đáp lại thứ gì.
63 Tsugumi dọn dẹp mất nửa ngày mới xong, sau khi chào hỏi hang xóm một lượt thì ra ngoài ăn tối. Từ đây tới nhà ga mất chừng hai mươi phút đi bộ, nhưng đổi lại tiền thuê nhà không đắt.
64 “Ông đã đi nhờ vả mà còn bắt cậu phải qua thì thật là không phải, nhưng chân ông không lết nổi nữa rồi. ”
“Cháu nhất định sẽ tới ạ. ”
Hẹn gặp ông vào ngày mai và cúp máy xong, Tsugumi mới bắt đầu tò mò về chuyện ông định nhờ.
65 Nếu đặt bản thân cùng Sakutaro lên hai đầu cán cân, thì sức nặng của hai bên sẽ khiến cán cân chao đảo qua lại. Chỉ cần một bên hơi phá vỡ thế cân bằng là có thể lôi theo đối phương cùng rơi xuống.
66 “Oa!!!”
Tsugumi khẽ thốt, đầu ngón tay lướt trên mặt giấy thượng hạng. Dùng loại giấy in tên riêng như những nhà văn nổi tiếng này, anh vừa xấu hổ vừa vui sướng.
67 Tsugumi không hiểu cậu đang nói gì.
"Hoa trà dứt khoát, sơn trà còn để lại dư âm. Cả hai đều là những loại hoa đẹp được người Nhật yêu thích, nhưng có lẽ bà của Sakutaro là người có cảm nhận tinh tế.
68 Chẳng phải lỗi của ai, cũng không thể trách ai được. Anh biết điều đó chứa, nhưng đã quá mệt mỏi khi cứ phải thuyết phục bản thân như vậy rồi. Người ta bảo, chỉ cần cố gắng thì chuyện vui sẽ đến, những chuyện không vui sẽ không mãi kéo dài.
69 Tsugumi vội vã cúi đầu rồi quay gót, vì quá xấu hổ nên hai chân loạng choạng như thể muốn trốn chạy. Anh sải những bước cứng ngắc trong tuyết, lòng ảo não vì đã để lại ấn tượng cuối cùng quá tồi tệ.
70 Sakutaro ngượng ngùng, Tsugumi cũng đỏ mặt đứng dậy, đi rửa ly rồi úp nó vào rổ đựng chén dĩa, sau đó sang phòng ngủ giúp Sakutaro trải niệm của hai người.
71 Trở về nhà sau công việc buổi sáng, Sakutaro ngồi xuống hàng hiên, ghi lại nội dung đại khái của cuộc trò chuyện với khách hàng cùng công việc mới nhận hôm nay vào sổ.
72 Dù có thể mỉm cười, trong lòng cậu vẫn luôn xác định điều ấy.
Và đó chính là thời điểm cậu gặp được Tsugumi.
Từ rất lâu về trước cậu đã đọc tiểu thuyết của anh.
73 Vậy, ta sẽ cho các con được hạnh phúc hơn nữa.
Thần linh đã nói như vậy. Giờ nếu có cho Sakutaro quay về thời điểm trước khi xảy ra tai nạn thì cậu cũng chối từ.
74 "Tsugumi. . . "
Cậu cất tiếng gọi tên anh, chậm rãi xoa lên bìa cuốn sách. Nhìn xuống bàn tay nhăn nheo của mình, Sakurato bất giác nhoẻn miệng cười.
75 Chào mọi người, tôi là Nagira Yuu.
Cảm ơn các bạn đã đón đọc Ngủ ngon, hẹn mai nhé.
Cậu chuyện lần này, bắt đầu từ lúc mới xây dựng cốt truyện, tôi đã trấn an biên tập rằng “Sẽ viết một câu chuyện tình yêu thật nhẹ nhàng”, vậy mà khi triển khai cốt truyện, nó lại chẳng nhẹ nhàng gì cả.