21 "Ừm. Lúc nhìn bản hợp đồng, tôi cũng cho là thế. Nhưng không ngờ đó lại là người yêu của anh. "
"Chúng tôi quen nhau năm tôi 25 tuổi, đến nay vừa tròn mười năm, đã chung sống với nhau suốt chín năm trong căn hộ mà cậu ta tới giúp tôi dọn nhà ấy.
22 Nếu như vậy anh có thể thu hồi sạch sẽ chỗ nhược điểm đã bị phơi bày kia.
“Xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ mình sẽ bị ghét nếu cứ than thở mãi. ”
“À, cái đó thì , hẳn là vậy.
23 Nước dâng tràn bờ, chảy thành dòng, đổ về sông, rồi lại từ sông hòa vào biển cả. Những giọt tâm tình ấy tìm nơi giải thoát, chảy dọc huyết quản của Tsugumi, khiến đầu ngón tay anh trở nên nóng rực.
24 Thế nhưng sau khi ra khỏi quán café, anh lại bắt đầu chắn nản không biết phải làm sao.
Vừa mới cho rằng bản thân đã thoát khổi tình trạng ủ dột thì lại bị giáng mạnh một cú vào đầu.
25 “Chẳng hiểu sao anh Tsugumi vừa đến giúp một tay là chúng lại phát triển tốt thế này. ”
Sakutaro cần trái cà chua chín đỏ trong tay, chăm chăm nhìn một cách kì lạ.
26 Tsugumi vừa tẽ đám lá cây xanh đậm, vừa lục lọi kí ức.
“Là một người rất hay cười, thỉnh thoảng trông cũng cuốn hút lắm. ”
Anh đứng dây, đi sang khảnh vườm trồng dưa chuột.
27 “Bản in lần đầu của tôi bị cắt giảm. À, bản in lần đầu chính là số lượng sách được in lần đầu tiên ấy. ”
“Tôi có thể hiểu là anh bị cắt giảm tiền lương không?”
“Ừ, nghĩ như vậy cũng được.
28 Sau khi chung sống với Shinji, anh cứ nghĩ sẽ không còn những truyện như vậy xảy ra nữa. Cho dù có khó khăn, có Shinji ở bên cạnh, anh có thể vượt qua tất cả.
29 Qủa dưa chuột lồi lõm kì lạ cho ra một hình trái tim màu xanh tươi mát.
“Elly nhìn thấy chắc sẽ vui lắm. ”
Vì cậu ta rất thích những thứ dễ thương.
30 Sakutaro vẫn cúi đầu, không nói lời nào. Cậu ấy đang nghĩ gì vậy? Tự dưng cậu ấy làm sao thế? Tuy vô cùng bận lòng nhưung anh lại không thể mở miệng ra hỏi được.
31 Tsugumi vui vẻ xem họ trêu đùa nhau. Nơi này chẳng qua cũng chỉ là khu chung cư cho những người xa lạ trọ lại, vậy mà lúc nào cũng ấm áp đông vui, hệt như một gia đình.
32 Thế nhưng, giờ hẹn đã qua rất lâu mà Sakutaro vẫn chưa quay về chung cư.
Có lẽ công việc vẫn chưa xong, nhưng không liên lạc như vậy chẳng giống Sakutaro chút nào cả.
33 Tsugumi bỏ thử một miếng vào miệng, mùi hương mát lạnh sảng khoái chợt xông lên tận mũi. Là vị bạc hà. Tsugumi không thích bạc hà mấy, nhưng vì đây là đồ được mời nên anh đành lặng lẽ ăn.
34 Tsugumi giả vờ bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng lại lặng lẽ hứng chịu cú sốc rằng cậu đã quên béng lời hạn. Giờ mà đi nói chuyện này với người ta đã quên thì khác gì đang trách móc họ đâu, nên thôi, tạm thời khoan không nói gì cả.
35 Tsugumi bỗng cảm thấy phía sau lưng có người.
“Sakutaro…”
Anh gọi, nhưng không quay đầu lại.
“Cho nên tôi mới thắc mắc, tại sao anh chưa cần quay lại đã biết là tôi?”
Giọng cậu vừa vui mừng, vừa bối rối.
36 Đứng trước cánh cổng được bao phủ trong ánh huỳnh quang dịu dàng, Sakutaro vẫn không thả tay anh ra. Bộ dáng rất bất an như đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi đó gợi về một ký ức xa xôi trong lòng Tsugumi.
37 Không lẽ, Sakutaro mới là người cô đơn nhất ở nơi này…
Tsugumi choàng cánh tay qua cổ Sakutaro, trao cho cậu một nụ hôn sâu. Không chỉ trên môi, mà còn hôn lên má, lên mắt cậu.
38 Sakutaro bị thương?
Bình thường vết sẹo bị tóc che đi nên anh không chú ý tới. Tsugumi thử tưởng tượng ra hình ảnh Sakutaro hồi nhỏ. Hẳn là một cậu bé mặc quần cộc chạy lăng xăng khắp nơi nhặt nhạnh cành cây, đang vung vẩy chơi đùa thì vô tình khiến chính mình bị thương.
39 Quan hệ giữa hai người vẫn giữ nguyên hiện trạng như khi chia tay vào buổi sáng sau đêm hôm đó.
Anh không định động đến, cũng tự cảnh cáo mình không được động đến nó.
40 “Gần đây, tôi có trông thấy Shinji đấy. ”
“Hả? Ở đâu cơ? Sao em không gọi anh?”
“Vì anh đang đi cùng một cô gái. ”
Shinji chợt khựng lại.
“Đó là đối tượng kết hôn của anh à?”
“Ừ”
Shinji ngập ngừng như muốn kéo dài thời gian.