41 Tóm lại, trong 70 năm cuộc đời thì anh còn những 35 năm. Nếu may mắn gặp được người hợp ý thì không sao, nhưng trong trường hợp vẫn lẻ loi đơn chiếc, anh thực sự không thể tưởng tượng được nỗi cô đơn khi phải sống một mình.
42 Bị đối phương giành phần nói trước, Tsugumi vô cùng bối rối.
Sakutaro rất dịu dàng, rất chân thành. Anh còn đang lo rằng mình sẽ không thể nói lên những lời đó, ai ngờ cậu đã nói hộ anh luôn rồi.
43 Sakutaro mỉm cười vỗ vai anh đồng nghiệp nọ rồi lảng mất. Với một người không thể yêu phụ nữ như Sakutaro, kết hôn hay có con đều là chuyện rất xa vời.
44 Và rồi cậu nhận được một câu trả lời mơ hồ, rằng “Phải theo dõi một thời gian trước đã”, khiến sợi dây tâm trạng đang căng bỗng đứt phựt. Theo dõi một thời gian là sao? Cậu đâu có nhiều thời gian như thế.
45 Gia đình cậu cũng ủng hộ nên làm vậy thì hơn. Không lâu trước đó, khi Sakutaro cho biết về bệnh trạng của mình, bố mẹ cậu đều vô cùng hoảng hốt. “Nhất định phải chữa!” “Hay con thử đi du lịch đây đó cho khuây khỏa tinh thần đi?” “Đây chỉ là vấn đề tâm lý thôi.
46 Cho nên cậu không còn cách nào để cho nó trôi đi, và đã đứng yên ở “nơi như thế”. Cậu bắt đầu giúp ông chăm sóc vườn rau, cũng lãnh luôn trách nhiệm thay bóng đèn đã hỏng ở hành lang lẫn lối vào của khu chung cư, sửa sang cửa nẻo và mái nhà.
47 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Sakutaro vội chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn đối diện với Tsugumi.
48 Trong vườn rau, Sakutaro đang dùng kéo thu hoạch bí ngô. Thấy anh đến gần, cậu dừng tay nhìn sang, bên trong chiếc rổ cắp ngang hông đã có ba trái bí ngô nhỏ nhắn, cùng rất nhiều đậu bắp thon dài.
49 “Sau khi nghỉ việc ở công ty, tôi cứ tưởng mấy thứ
này không dùng được nữa chứ, ai ngờ lại không phải như vậy.
Sakutaro vừa nhổ cỏ dại, vừa bình thản nói như thể đang kể câu chuyện phiếm bình thường.
50 Nhờ nội dung dễ hiểu, tình tiết kịch tinh và mô típ tình yêu đầy sóng gió, Paradise Doll đã trở thanh tác phẩm gây sốt trong giới truyện tranh thiếu nữ với tổng số lượng in ấn đã vượt quá 70 triệu bản, còn được chuyển sang nhiều loại hình khác như hoạt hình, kịch nói, phim ảnh trình chiếu khắp nơi trên Nhật Bản và Hàn Quốc.
51 Khi anh đang nghĩ về chuyện nổi tiếng quá cũng không tốt thì Komine ngẩng mặt lên.
“Tôi thích tiểu thuyết của anh Ito từ lâu rồi. Tuy tôi rất tự hào về truyện tranh của mình, nhưng vẫn ao ước được vẽ nên một thế giới khác, điều này đã làm tôi khổ sở suốt một thời gian dài.
52 “Còn nữa, Tường vi dại cũng hay vô cùng!”
Nghe tiêu đề cuốn truyện mới phát hành tuần trước được thốt ra, Tsugumi chớp chớp mắt.
“Cậu đã đọc rồi ư?”
“Tôi mua nó ngay hôm mới phát hành, nhưng công việc bận quá, thành ra mãi tới đêm qua mới mở ra xem được, thế là đọc liền tù tì suốt đêm luôn.
53 Tuy nhận ra hơi muộn màng, nhưng dù sao cũng đã có chút tin vui rồi. ”
“Tin vui ư? Là tin gì vậy?”
“Không phải chuyện gì to tát đâu. ”
“Dù không phải là chuyện gì to tát nhưng tôi vẫn muốn biết!”
Sakutaro dán sát lại làm Tsugumi vừa cười, vừa rụt cầm vào.
54 Biểu cảm của Sakutaro hơi dao động.
“Vì tôi thích khu chung cư này. ”
Tsugumi bối rối bổ sung thêm, cố gắng thu hẹp 1 chút khoảng cách.
“Tôi cũng thích khu chung cư này lắm.
55 “Anh sao thế?”
“À, không. . . không có gì. ”
Anh lập tực chối đây đẩy nhưng nụ cười trên môi Sakutaro đã vụt tắt. Cậu rời xa xa quầy hàng một chút, lôi quyển sổ tay lúc nào cũng mang bên mình ra, lật rào rào, rồi dừng lại.
56 “Areno?”
Hôm ấy, khi Sakutaro đứng trowsc cổng, nhận quà cảm ơn của người khách nhờ cậu tắm ba con chó lớn thì một cô gái từ trong nhà bước ra.
“Đúng là Areno rồi! Cứ tưởng chỉ là ai đó trong giống cậu chứ.
57 “A, may quá ! Anh là người quen của cậu ấy sao? Cậu ấy đến đây uống nhiều quá nên say bí tỉ rồi. Nếu anh là người quen thì hãy tới đón cậu ấy về giúp tôi với.
58 “Phải tới gần ba mươi tuổi mới nhận ra điều này, tôi thật là ngớ ngẩn. Tôi rất muốn xin lỗi bà. Nếu bà còn sống, tôi nhất định sẽ mang đúng hoa sơn trà tới tặng cho bà.
59 Nhìn Komine nghiêng đầu khả ái, Tsugumi cảm thấy tâm trạng mình như được kết nối với cậu bằng wifi. Khuynh hướng giống nhau, tuổi tác sàn sàn nhau, đây là lần đầu tiên Tsugumi có một người bạn cùng là tác giả, có thể nghiêm túc thảo luận về chuyện sáng tác.
60 “Anh còn biết cả anh Nakanishi sao, chẳng lẽ là biên tập của nhà nào à? Nhưng tôi trông anh không giống biên tập lắm, giống người làm kinh doanh hơn. Áo vest là thẳng thớm thế này chắc là nhân viên của một nhà xuất bản lớn.