21 Edit: Shin
Tâm tình Kiều Ngôn Hi thật sự không tốt bởi vì Doãn Manh Manh. Mấy ngày nay tuy bốn người bọn họ cùng nhau đi học, nhưng hình như không khí đã thay đổi hoàn toàn, Doãn Manh Manh không hề líu ríu nói không ngừng như thường lệ nữa, chỉ một mạch đạp xe về phía trước.
22
23 Edit: Shin
"Bà nội, sao bà lại thức sớm như thế chứ, mùa đông thế này thời tiết đâu dễ chịu gì, tại sao bà không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. " Buổi sáng, Kiều Ngôn Hi vừa thức dậy liền phát hiện bà nội đã nấu xong bữa sáng.
24 Edit: Shin
Qua mùng 8 Tiếu Linh trở về Thành phố D, Kiều gia chỉ còn lại bà nội và Kiều Ngôn Hi, không khí vừa mới náo nhiệt không lâu đã trở nên lạnh lẽo.
25 Edit; Shin
Học kỳ sau, không khí học tập trong lớp càng khẩn trương, các học sinh đều bắt đầu vùi đầu học như điên.
Kiều Ngôn Hi cũng không ngoại lệ, cô chưa từng ỷ lại thành tích mà bỏ bê chuyện học tập, ngược lại, so với người khác, cô lại càng thêm cố gắng, cô biết điểm yếu của mình là gì, một khắc cũng không dám thả lỏng.
26 Edit: Shin
"Haiz! Phiền chết mất!" Kết thúc giờ tự học, Tiết Đồng Hải ghé mặt lên bàn thở dài.
Kiều Ngôn Hi thật sự không muốn nhìn cậu giống như cá thiếu muối lăn qua lộn lại trên bàn, nhịn không được đè lại hỏi cậu một phen: "Thừa tướng, cậu làm sao vậy?"
Tiết Đồng Hải lại thở dài một hơi nói: "Còn không phải do cái đại hội thể dục thể thao sao, tuy rằng mọi người báo danh nhiều, nhưng số lượng tham gia vào các hạng mục không đồng đều, tớ nói khô cả cổ vẫn không ai đăng ký vào hạng mục trống còn lại.
27 "Manh Manh, cậu có tham gia chơi nhảy một chân không?" Chập tối, trên đường về nhà, Kiều Ngôn Hi hỏi Doãn Manh Manh.
"Trò đó à, tớ nghe nói nó rất khó nên không muốn đăng ký.
28 Sáng ngày thứ hai, thi đấu nhảy một chân diễn ra đầu tiên.
"Tiểu Khê, tớ rất căng thẳng, ngộ nhỡ chúng ta không hoàn thành được cả đoạn đường thì làm sao giờ?" Doãn Manh Manh lôi kéo tay Kiều Ngôn Hi.
29 Kiều Ngôn Hi không biết vì sao Khương Thành Ngọc ôm mình chặt như thế, chỉ nghĩ một lúc chứ không truy đến cùng, chắc là sợ mình ngã ấy mà. EQ của cô thấp vậy đấy, lúc đó cô còn chưa biết, không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác cả.
30 Thời gian dưỡng bệnh thật sự buồn chán, ngay cả muốn ra ngoài khi hết tiết cũng không được, Kiều Ngôn Hi quá nhàm chán, tìm Khương Thành Ngọc nói chuyện phiếm, tuy rằng Khương Thành Ngọc nói rất ít, nhưng cô thích nói chuyện với cậu.
31 "Nói đi, rốt cuộc hai cậu thế nào?" Sau khi tan học, Kiều Ngôn Hi ngồi sau xe Tiết Đồng Hải, quay sang hỏi Doãn Manh Manh và Lý Minh Xuyên ngây ngô chẳng biết gì.
32 Tiêu Linh ở nhà ba ngày rồi đi, Kiều Ngôn Hi không muốn chia xa bà. Tiêu Linh thấy con gái nước mắt lưng tròng, chính bà càng không nỡ.
"Hay con tiễn mẹ đến thị trấn?"
Kiều Ngôn Hi nghĩ, dù sao chân cũng khỏe hơn rồi, có thể đạp xe, không thể làm phiền Tiết Đồng Hải nữa, sau khi tiễn mẹ đến thị trấn, nhân tiện qua nhà Khương Thành Ngọc lấy xe đạp, vì vậy cô gật đầu: "Vâng ạ, được dịp con đến nhà bạn lấy xe đạp luôn.
33 "A! Bực chết đi được!" Cơm trưa xong, Kiều Ngôn Hi ném sách vật lý lên bàn, vò đầu bứt tóc.
Khương Thành Ngọc thấy cô như thế liền biết cô lại bực bội về môn vật lý, kéo tay cô xuống, giúp cô sửa lại mái tóc rối rồi nói: "Không hiểu nữa à?"
Kiều Ngôn Hi đáng thương nhìn cậu: "Không hiểu, cả đời đều không học vào nổi, đến khi nào mới không phải học vật lý nữa đây! Cậu nói cho tớ biết đi, làm sao cậu lại học giỏi như thế, có phải có phương pháp gì đó không?"
Khương Thành Ngọc liền đau đầu, nào có phương pháp gì đâu, cậu cảm thấy vật lý rất đơn giản, vừa học đã biết.
34 Thời gian trôi thật nhanh, đã là cuối tháng Sáu, Kiều Ngôn Hi nhìn theo những học sinh lớp 9 lên xe buýt đến trường thi mà cảm thán: Sang năm là đến lượt chúng mình.
35 Hai người đứng im lặng trong sân, mãi sau Kiều Ngôn Hi mới nói câu "Vào đi" rồi đi vào phòng mình.
Khương Thành Ngọc cũng vào theo, "Kiều A Miêu, xin lỗi, cậu còn giận tớ sao?" Khương Thành Ngọc thấp thỏm hỏi cô.
36 Mùa hè này là một kỳ nghỉ không bình thường đối với Kiều Ngôn Hi, trong kỳ nghỉ này, cô biết chị cô nghỉ học; đồng thời cô cũng manh nha biết được tình cảm của mình với Khương Thành Ngọc.
37 Kiều Ngôn Hi chưa từng thấy Khương Thành Ngọc vui vẻ như thế, khóe miệng luôn cong, trong mắt tràn ngập niềm vui, nụ cười như băng tuyết được hòa tan, xuân về khắp nơi, nhất thời làm Kiều Ngôn Hi thẫn thờ.
38 Trạng thái của Kiều Ngôn Hi cuối cùng đã trở lại như cũ, Khương Thành Ngọc thở phào nhẹ nhõm, Kiều A Miêu của cậu cuối cùng không còn bế tắc nữa. Nhưng mà công lao này hình như là do nụ hôn đó nhỉ, xem ra sau này phải thực hiện nhiều hơn mới được, Khương Thành Ngọc nghĩ xấu xa.
39 Thời gian sau kỳ thi lên cấp của Kiều Ngôn Hi rất nhàn nhã. Đọc sách, làm việc nhà, chơi với Tiểu Quy, từng ngày trôi qua. Cô không muốn nghĩ đến kết quả thi, dù sao cũng đã xong rồi, nghĩ thế nào cũng vô ích.
40 Biết được điểm của mình rồi, Kiều Ngôn Hi hoàn toàn thả lỏng, còn đợi đến trường nhận phiếu điểm nữa thôi. Nhưng không được gặp Khương Thành Ngọc nên rất nhớ cậu.