Ngôn Hi Thành Ngọc Chương 31: Chương 27
Chương trước: Chương 30: Chương 28
"Nói đi, rốt cuộc hai cậu thế nào?" Sau khi tan học, Kiều Ngôn Hi ngồi sau xe Tiết Đồng Hải, quay sang hỏi Doãn Manh Manh và Lý Minh Xuyên ngây ngô chẳng biết gì. Hơn nữa còn thêm một câu: "Nhất định phải nói thật!"
Nói xong đẩy Tiết Đồng Hải một cái, Tiết Đồng Hải ngầm hiểu, vội phụ họa với Kiều Ngôn Hi: "Đúng, đúng, Lý Minh Xuyên, cậu khai mau, có chuyện gì hả?"
Lý Minh Xuyên bị họ hỏi không hiểu ra sao, nhìn người này nhìn người kia, ngơ ngác hỏi: "Nói gì?"
Kiều Ngôn Hi nhìn Doãn Manh Manh, cô nhóc đang cúi đầu đạp xe, xem ra vẫn phải tự mình hỏi, vì vậy cô hắng giọng, giả bộ trịnh trọng: "Khụ khụ, kết quả thi lần này của Manh Manh kém rất nhiều, bị thầy phê bình, tớ hỏi nguyên nhân mà thành tích cậu ấy đi xuống thì cậu ấy chỉ nói tên cậu, chẳng lẽ cậu không nên giải thích chút sao?"
Lý Minh Xuyên nhìn Doãn Manh Manh không nói một tiếng đằng trước, sờ đầu tiếp tục kiểu cười ngây ngô, "Chẳng có chuyện gì cả, cái đó... bọn tớ tốt lắm!"
"Cái gì?" Kiều Ngôn Hi giật mình, bắt đầu từ khi nào? Hàng ngày các cô đi cùng nhau mà không biết chút nào?
"Tiết Đồng Hải, cậu biết không?" Kiều Ngôn Hi hỏi Tiết Đồng Hải đang đạp xe.
Tiết Đồng Hải vội lắc đầu phủ nhận: "Không biết, không biết, tớ biết thì sao có thể không nói cho cậu biết!"
"Manh Manh!! Cậu đạp chậm lại đã! Tớ hỏi cậu chút chuyện!" Kiều Ngôn Hi hô lên với Doãn Manh Manh đang đi phía trước.
Doãn Manh Manh thả chậm tốc độ, đạp bên cạnh Tiết Đồng Hải, mặt đỏ nhìn sang Kiều Ngôn Hi.
"Bắt đầu từ khi nào?" Kiều Ngôn Hi hỏi.
"Lúc nghỉ đông." Doãn Manh Manh Doãn Manh Manh nhỏ giọng đáp lại.
Kiều Ngôn Hi không phản đối, cô không biết nên nói gì, phải nói gì? Cái cần nói đã nói trước học kỳ, hơn nữa, Doãn Manh Manh cũng có suy nghĩ của cậu ấy, cậu ấy nên biết lấy cái gì làm trọng. Với tư cách là bạn tốt của cậu ấy, ý kiến của mình đã nói, cậu ấy không nhận thì mình cũng không có biện pháp.
Trước mắt điều duy nhất mình có thể làm là chúc phúc cho cậu ấy, đồng thời cố gắng đốc thúc, đừng phân tán tinh lực quá nhiều.
Không khí lập tức trầm xuống, ngay cả Lý Minh Xuyên thích làm loạn cũng im lặng. Doãn Manh Manh có hơi bất an nhìn Kiều Ngôn Hi, những năm gần đây, người cô bội phục nhất chính là Tiểu Khê, cho dù gia đình xảy ra chuyện, không có tiền, cũng không thể làm cậu ấy ngã gục, cậu ấy kiên cường, thông minh, nỗ lực... Cô rất nghe lời Tiểu Khê, trong nhận thức của cô, mọi lời của Tiểu Khê đều đúng.
Nhưng lần này, cô lại làm trái ngược, đã nghe Tiểu Khê khuyên bảo cô không nên nói chuyện yêu đương mà lại qua lại với Lý Minh Xuyên sau lưng Tiểu Khê, Tiểu Khê có tức giận hay không? Có còn để ý đến mình nữa không? Có cảm thấy vì có một người bạn yêu sớm mà mất mặt hay không? Cô thật sự rất sợ.
"Hi Hi?" Tiết Đồng Hải gọi Kiều Ngôn Hi một tiếng, Kiều Ngôn Hi ngồi đằng sau, cậu không thấy được nét mặt cô, không biết cô nghĩ thế nào. Với cá nhân cậu thì cảm thấy yêu đương không có gì lớn, nằm mơ cậu cũng muốn tốt với Hi Hi, nhưng Hi Hi không giống Manh Manh, trong lòng cô, việc học vĩnh viễn đứng đầu. Cô sẽ làm thế nào?
"Các cậu nhìn tớ làm gì? Muốn yêu đương thì cứ làm, chỉ cần đừng kéo việc học xuống là được." Kiều Ngôn Hi thấy Doãn Manh Manh và Lý Minh Xuyên đều nhìn cô, có hơi buồn cười đồng thời xúc động, bọn họ

Xem tiếp: Chương 32: Chương 28