1
So với bao cao su vị chocolate, Lục Nhung càng thích vị dâu tây hơn.
Đáng tiếc, Khương Thiệu lại không thích đeo.
Khương Thiệu là tiểu thịt tươi đang “hot” mà Lục Nhung bao dưỡng.
2
“Cho nên cậu lại không nói?”
Ngưu Cảm Đương hút mì sụp một cái, cả mặt dính đầy tương vừng, tổng kết lại ý của Lục Nhung.
“Anh, anh ấy không nói là đúng hay không đúng.
3
Lục Nhung về nhà, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Cậu sợ Khương Thiệu sẽ về.
Xong lại nghĩ, Khương Thiệu hiện tại bận như vậy, còn nói với Ngưu Cảm Đương là “được”, thì có lẽ là không về đâu.
4
Khương Thiệu ngửi ngửi mùi trên người Lục Nhung, xách cậu vào phòng tắm, mở nước ấm tắm cho cậu.
Lục Nhung bị nước làm cho ướt hết tóc.
Khương Thiệu rửa sạch trong ngoài Lục Nhung, đến gần hôn lên môi cậu.
5
Năm
Mặt trời nhô lên.
Lục Nhung mở mắt, kéo tấm rèm cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào.
Bên người lạnh lẽo.
Điện thoại của cậu vang lên, hiếm khi không phải chuông báo.
6
Lục Nhung về đến nhà.
Trong nhà không có ai.
Cậu lấy cái hộp mà Phu nhân Cung nhờ Lục Tuyên đưa cho cậu ra, bên trong là chiếc đồng hồ đeo tay đẹp đẽ, nhìn qua hẳn là rất đắt.
7
Cái ôm của Khương Thiệu rất lớn, rất ấm.
Lục Nhung cuộn trong lòng anh, cảm giác như cả người nhỏ hơn Khương Thiệu một số.
Khương Thiệu ôm chặt cái eo nhỏ của Lục Nhung trêu đùa, giống như đang ngắm nghía một tác phẩm nghệ thuật.
8
Bệnh của Lục Nhung khỏi rất nhanh.
Hôm sau đã không sao nữa rồi. Cậu bảo Khương Thiệu bận chuyện của mình đi, không cần chăm sóc cậu nữa.
Nhưng Khương Thiệu lại nói “Tôi muốn tìm lí do để nghỉ thôi.
9
Lục Nhung có nhiều hơn một học sinh.
Năm tư không cần lên lớp, cậu thương lượng thời khóa biểu với đàn anh xong, quyết định cuối tuần sẽ đến lớp bồi dưỡng.
10
Lục Nhung về đến nhà, sắc trời đã hơi đổi sang màu đen.
Lục Nhung nương theo ánh đèn trong hành lang để bật đèn phòng khách lên.
Kết quả, cậu nhìn thấy một người đang ngủ trên sofa.
11
Sáng hôm sau, Lục Nhung tỉnh lại, máy quay và Khương Thiệu đều đã biến mất.
Tất cả chuyện tối qua giống như một giấc mơ.
Lục Nhung cảm thấy mọi thứ đều phát triển theo hướng tệ hại.
12
Lục Nhung và Cố Kiêu chơi hết một buổi sáng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Kiêu cùng cậu quay về lớp bồi dưỡng. Buổi trưa nên trong lớp bồi dưỡng không có ai.
13
Lục Nhung đến chạng vạng mới về nhà.
Thật ra, cậu không thích ăn ở bên ngoài lắm.
Cậu làm cho mình một bát mì, lại thêm hai quả trứng rán vàng ươm.
14
Lục Nhung thấy hơi lạnh.
Cậu xuống giường tìm quần áo mặc vào, nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào.
Chân Lục Nhung có chút nhũn ra.
15
Khương Thiệu giống như biến mất khỏi cuộc sống của Lục Nhung.
Sau khi Ngưu Cảm Đương về nước, cậu ta mang cho Lục Nhung một đống vỏ sò màu sắc sặc sỡ, hình dáng đa dạng.
16
Lục Nhung dùng sức đẩy Cố Kiêu ra, đứng lên.
Cố Kiêu còn chưa tỉnh rượu, lười biếng nằm trên ghế đá, ngửa đầu nhìn bầu trời ẩn hiện ánh sao.
Đèn rất sáng, mà sao thì rất mờ.
17
Khương Thiệu ngồi ở ghế lái.
Trên xe không còn ai.
Lục Nhung do dự muốn mở cửa sau chui vào.
“Đằng trước. ” Khương Thiệu nhìn cậu.
18
Lục Nhung được Khương Thiệu bế lên lầu.
Cậu mềm nhũn nằm trong lòng Khương Thiệu, cảm thấy xung quanh có người nhìn hai người, không khỏi dúi mặt vào sâu trong ngực Khương Thiệu.
19
Tối hôm sau trời mưa, còn có cả sấm sét.
Lục Nhung đóng chặt cửa sổ, không dám gọi điện cho Khương Thiệu. Lúc Khương Thiệu không giận rất tốt, cho dù là cậu ốm hay cậu sợ, anh cũng đều ở bên cạnh cậu.
20
Lục Nhung thấy cả người mình như bị nướng chín.
Cậu ôm cổ Khương Thiệu, ngốc nghếch hôn Khương Thiệu.
Khương Thiệu thấy Lục Nhung nỗ lực nuốt lấy dục vọng của mình, muốn cúi đầu nhìn, nhưng lại bị đầu lưỡi của cậu hấp dẫn.