Ngôn Hi Thành Ngọc Chương 34: Chương 30
Chương trước: Chương 33: Chương 29
Thời gian trôi thật nhanh, đã là cuối tháng Sáu, Kiều Ngôn Hi nhìn theo những học sinh lớp 9 lên xe buýt đến trường thi mà cảm thán: Sang năm là đến lượt chúng mình.
Thầy chủ nhiệm cũng không ngừng nhắc bên tai họ, cứ như không ép những đứa lớp 9 không chuẩn họ xuất hiện cảm xúc căng thẳng ra thì không bỏ qua. Kiều Ngôn Hi biết, khảo nghiệm của mình sắp tới, cô càng cố gắng học tập hơn, ngay cả Khương Thành Ngọc và Tiết Đồng Hải cũng liều mạng. Có thể không liều mạng sao? Đàn ông có tôn nghiêm, cô gái mình thích cố gắng như thế, tại sao mình có thể kém cô ấy được!
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, thầy thông báo học kỳ sau sẽ chia lớp, phân ra một ban mũi nhọn, bồi dưỡng đặc biệt cho những học sinh có hi vọng thi đậu vào trường cấp 3 trọng điểm, chỉ chờ có điểm thi cuối kỳ là có thể bắt đầu áp dụng.
Những học sinh khá giỏi như nhóm Kiều Ngôn Hi không vội, nhưng những học sinh nửa vời thì vội, họ muốn vào được ban mũi nhọn, lại sợ thực lực không đủ, cho nên không khí trong lớp mấy ngày qua rất là nôn nóng.
Sau khi có điểm thi, quả nhiên chia ra ban mũi nhọn. Trước kỳ nghỉ hè, lớp Kiều Ngôn Hi có giáo viên mới, và cả những bạn học quen thuộc. Ví dụ như, Vương Tử và Lý Thanh.
Mọi người chào hỏi nhau, tìm chỗ ngồi của mình, tìm xong mới thấy thật có duyên, họ ngồi ở hai bàn đầu, Kiều Ngôn Hi, Khương Thành Ngọc và Tiết Đồng Hải vẫn ngồi cùng bàn, Vương Tử và Lý Thanh thì ngồi phía sau họ. Còn Doãn Manh Manh vì điểm hơi kém một chút nên không được ngồi gần họ.
Mọi người nhìn nhau, lập tức hiểu ra chỗ ngồi dựa theo thành tích đạt được. Mọi người đều quen thuộc, bây giờ ngồi cùng nhau rất vui vẻ.
Chỉ có Doãn Manh Manh rất không vui, bĩu môi phàn nàn không được ngồi gần Kiều Ngôn Hi. Kiều Ngôn Hi phải dỗ dành một lúc, thậm chí lôi cả Lý Minh Xuyên ra mới làm cô nhóc này vui vẻ trở lại.
Lý Thanh ngồi hàng ghế sau nhìn bóng lưng Khương Thành Ngọc, trái tim hưng phấn nhảy lên rầm rầm, cuối cùng cô đã có thể đến gần cậu thế này! Từ kỳ nghỉ đông lớp 6 năm đó, cậu nam hài lạnh lùng ấy đã khắc sâu trong lòng cô. Hơn một năm qua, cô luôn lén lút chú ý đến cậu, cô không dám có gan to như những nữ sinh khác, một là cô là học sinh giỏi, cô không thể để thầy cô nhìn ra, hai là, sự rụt rè của nữ sinh cũng làm cô không dám quang minh chính đại hỏi thăm về cậu.
Chỉ vào thời điểm công bố kết quả thi cô mới lén xem thứ tự tên nhìn thành tích của cậu. Gần như lần nào cũng đứng nhất, đúng vậy, gần như. Bởi vì có sự hiện diện của Kiều Ngôn Hi. Nhưng mà Kiều Ngôn Hi bị môn vật lý kéo chân cho nên rất ít khi vượt qua được Khương Thành Ngọc.
Cô nhìn xếp hạng tên cậu mà tự hào, đây là nam sinh cô thích! Nhưng càng buồn hơn là cô vĩnh viễn không thể vượt qua cậu, cậu ưu tú như thế, nhất định là người đứng trong mây, còn bản thân cô sẽ bị ánh sáng của cậu bao chùm.
Cô rất hâm mộ Kiều Ngôn Hi, thậm chí có cả đố kị, bởi vì nếu nói có ai có thể sánh bước với cậu, trừ Kiều Ngôn Hi ra không còn có thể là ai khác. Mà cô, không làm được, thật sự không làm được.
"Kiều A Miêu, sắp được nghỉ hè rồi." Khương Thành Ngọc nhìn cô gái vì được nghỉ hè đang rất vui vẻ kia, rầu rĩ không vui. Sao cô có thể vui như thế? Cậu thật sự không muốn nghỉ hè, như thế sẽ không được nhìn thấy cô, ôi.
"Đúng vậy, tớ đã có thể thỏa thích đọc những cuốn sách mình thích rồi, cậu không vui à?" Kiều Ngôn Hi hỏi.
Sao có thể vui được, không được nhìn thấy cậu tớ rất không vui! Khương Thành Ngọc nghĩ trong lòng.
"Ừ, chỉ có một mình tớ."
Kiều Ngôn Hi lập tức phản ứng, đúng thế, cậu ấy sao có thể vui được! Đối diện với ngôi nhà trống rỗng chỉ có một mình, ai mà vui cho nổi?
Nhìn khuôn mặt rầu rĩ không vui kia, cô cũng không còn vui như trước, tại sao mình có thể vô ý chạm đến nỗi đau của cậu ấy? Nhất định bây giờ cậu ấy đang phải kiềm chế.
"Vậy làm sao bây giờ? Hay là chờ tớ có thời gian sẽ đến nhà cậu tìm cậu?" Vì để cậu vui lên, Kiều Ngôn Hi cắn răng hứa hẹn, không phải chỉ một tiếng đạp xe thôi sao, có là gì đâu?
Khương Thành Ngọc lắc đầu, cậu biết nhà cô cách trường khá xa, sao có thể để cô khổ cực như vậy vì cậu?
"Thôi, cậu cứ ở nhà đi, nghe không?"
"Ừ, dù sao tớ cũng không có chỗ nào để đi cả." Kiều Ngôn Hi vỗ ngực cam đoan.
"Không cho đến nhà Tiết Đồng Hải!" Khương Thành Ngọc đặc biệt nhấn mạnh.
"Sao vậy, cậu ấy là bạn thân tớ mà!" Kiều Ngôn Hi trừng mắt, tên này đúng là hẹp hòi, không phải chỉ bất hòa chút xíu với Tiết Đồng Hải thôi sao, còn không để mình đến nhà cậu ấy nữa?
"Cậu muốn đến nhà cậu ta như vậy?" Khương Thành Ngọc hơi tức giận, Kiều A Miêu này có biết tên kia ôm tâm tư gì vói cô ấy không hả, sao ngu ngốc thế cơ chứ!
"Tớ đến nhà cậu ấy có sao, tớ còn đến nhà cậu nữa, cậu sao vậy, tớ biết cậu và cậu ấy quan hệ không tốt, nhưng cậu ấy là bạn tớ!" Kiều Ngôn Hi cũng tức giận, cậu ấy dựa vào cái gì mà hạn chế sự tự do của mình!
"Được, được, cậu thích làm gì thì làm, đâu có chuyện gì liên quan tới tớ!" Khương Thành Ngọc cầm cặp đứng dậy, những lời thốt ra như rít qua kẽ răng, lạnh lùng thấu xương. Khuôn mặt vốn lạnh lẽo nay càng cau có hơn, nháy mắt Kiều Ngôn Hi cảm nhận được khí thế lạnh lùng đó.
Khương Thành Ngọc nói xong, tay nắm chặt, đi thẳng.
Từ trước đến nay Kiều Ngôn Hi chưa từng thấy cậu giận lớn như thế, cô rất uất ức, dựa vào cái gì không cho mình đến nhà Tiết Đồng Hải, Tiết Đồng Hải quen biết với mình nhiều năm, có thể nói là lớn lên cùng nhau. Chỉ bằng một câu nói của cậu mà cô phải cắt đứt không qua lại với bạn tốt của mình?
Hơn nữa cậu ấy còn làm dữ với mình, Kiều

Xem tiếp: Chương 35: Chương 31