121 Vẻ mặt Quan Hoán Chi hết sức nghiêm túc, tiếp tục nói: "Huống chi …… Huống chi lai lịch Nhan huynh quá mức thần bí, đã thấy qua Trường Sinh dẫn …. ý đồ cứu Diệp cô nương càng không rõ ràng ….
122 Nhan Nhiễm Y cười khẽ. Diệp Linh Cẩm cảm thấy rất lúng túng, tuy rằng nơi này là vùng ngoại ô, không có người nào, nhưng là ngộ nhỡ có người đến. . . .
123 Ngay cả ý định bác bỏ tin đồn cũng biến mất. . . . . . Diệp Linh Cẩm uống một ngụm nước, thở dài. Nhan Nhiễm Y cười hỏi: "Làm sao vậy. . . . . . ""Nghe sai đồn bậy thật là đáng sợ.
124 "Ca Ca, Tỷ Tỷ. . . . . . Nơi nào có thể tìm được tiền. . . . . " Cô bé nét mặt ngây thơ, nhờ giúp đỡ. Nhan Nhiễm Y ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu cô bé, hắn cười cười ôn hòa, nói: "Nói cho ca ca biết, muốn tiền làm gì.
125 Chỉ thấy trên giường nam tử sắc mặt tái nhợt đang nằm, đôi môi khô khốc, hết sức yếu ớt. . . . . "Xem ra là bệnh không nhẹ a. . . . . . " Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y nói.
126 Ngày thứ hai, Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm thức dậy sớm, lại phát hiện Trương tẩu đã chuẩn bị bữa ăn sáng mà Hương Nhi mang cái băng ghế nhỏ ngồi kế bên nàng, nói chuyện luyến thoáng.
127 Kể từ khi Diệp gia xảy ra chuyện, nàng cũng rất ít sống đơn thuần như vậy, đi ra khỏi phòng, Nhan Nhiễm Y mình mặc chiếc áo màu xám tro đã đứng ở trong sân.
128 "Về nhà sớm thôi. . . Ngươi không phải là choáng váng đầu sao. . . Bảo ngươi đừng ra ngoài, ngươi vẫn ra. . . . . . " Ông lão vừa nói, vừa dọn dẹp quầy rau.
129 "Tỷ tỷ. . . . . . " Diệp Linh Cẩm cười đi vào, sờ sờ đầu Hương Nhi. "Vốn định hỏi Trương tẩu ngủ chưa đấy. . . . . . "Trương tẩu tay di chuyển, một bên cười nói: "Còn chưa đâu.
130 Ngày thứ hai, Diệp Linh Cẩm nghe lời Nhan Nhiễm Y liền không đi theo. Nàng đi cũng không có chuyện gì làm, nàng không đi thì còn có thể giúp Trương tẩu chăm sóc Hương Nhi hoặc là giúp làm một số việc vặt.
131 "Không có chuyện gì. . . . . . ""Trương đại ca tốt không? Ta vào xem một chút. . . . . . " Nhan Nhiễm Y nói. Trương tẩu gật đầu liên tục, nói: "Xem ta lại quên, chính là muốn đưa bọn ngươi vào cho cha Hương Nhi gặp mặt ân nhân một chút.
132 "Vị cô nương này, ngươi không xem bệnh a, sao lại đối với tiên sinh như vậy … Thật là thô lỗ. . . "Sau lưng, một giọng nữ vang lên, Diệp Linh Cẩm tức giận quay đầu lại, nói: "Hắn là mẹ kế ta, thì không thể nói sao!"Đây là một cô gái mặc quần áo gọn gàng, nói chuyện hết sức ngay thẳng, xem ra là người giang hồ.
133 Nhưng nghe Nhan Nhiễm Y kiên nhẫn giải thích nhiều như vậy, trong lòng nàng tức giận sớm tiêu mất hơn phân nửa. Trong lòng Diệp Linh Cẩm thầm than mình thật không có tiền đồ, quá dễ dàng bị dụ dỗ ……….
134 "Ôi,. . . Muội tử và Nhan huynh đệ, các ngươi đã tới …" Hắn để Hương Nhi xuống, nói. Lộ ra nụ cười thật thà. Diệp Linh Cẩm hít một hơi, nói: "Đúng vậy a ….
135 Nhìn vẻ mặt Diệp Linh Cẩm đang suy tư, Nhan Nhiễm Y mỉm cười, sờ sờ đầu của nàng, nói: "Chớ tự ép mình suy nghĩ nữa. . . Chuyện này ta cũng nghĩ không ra, ngươi cũng không cần gấp.
136 "Vợ của ta ngớ ngẫn …. Để tiểu nhị ca chê cười rồi. . . . " Nhan Nhiễm Y cong môi, nhẹ nhàng nói. Diệp Linh Cẩm: ". . . . . . " Nàng căn bản không giả bộ ngốc được chứ.
137 Diệp Linh Cẩm giật mình, rõ ràng Bách Hiểu cũng đã nhìn ra, sau đó nàng liền suy nghĩ một chút, Bách Hiểu thông minh như thế, phát hiện ra cũng là chuyện bình thường.
138 Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, nói: "Cô nương một mình quản lý nhiều tin tức như vậy, còn phải đi lại trong giang hồ, chắc là rất mệt mỏi". Bách Hiểu mỉm cười, nói: "Diệp cô nương nhìn như vậy nhưng đây chỉ là thói quen thôi".
139 Nhưng mà thể chất của Diệp Linh Cẩm không thích hợp để cho nàng phản kháng, hơn nữa dần dần nàng còn cảm thấy thích thú. "Vậy lần này sẽ không tiễn, dù sao vẫn còn cơ hội gặp lại.
140 "Mời sang bên này. . . . . . Những cái này đều được thợ may mới làm xong, hai vị xem loại vải dệt này, thợ này cũng thật khéo tay, Ngọc Nhiễm chúng tôi mà nhận đứng thứ hai thì cũng không ai dám nhận mình thứ nhất.