101 Quan Hoán Chi nhìn hắn một cái, nói: "Nhan huynh cũng trốn không thoát đâu…"Nhan Nhiễm Y không trả lời, chỉ là uống trà. "Ta sẽ nhờ Bách Hiểu cô nương giúp một tay, tra xem trên giang hồ có bao nhiêu người có khả năng này".
102 "Diệp Linh Cẩm. . . . . . Ngươi có biết đây là đâu không. . . . . . " Nam tử mặc y phục đen rộng thùng thình nhìn nàng hỏi. Diệp Linh Cẩm dĩ nhiên không biết đây là nơi nào, đoán chừng hắn là bọn người trong giang hồ muốn có được Trường Sinh dẫn.
103 "Đang trên đường tới. . . . . . " dáng vẻ Nhan Nhiễm Y tao nhã lễ độ, khiêm tốn đối đãi. Diệp Linh Đoạn có chút lo lắng nói: "Từ Liễu Thành tới đây cũng rất lâu, tỷ tỷ liệu có.
104 "Thả ngươi đi ngươi không vui sao. . . . . . " ánh mắt hẹp dài của Chung Sách quét về phía nàng. Vui mừng! Dĩ nhiên vui mừng! Vui đến mức tưởng chừng không giống thật.
105 "Ha ha. . . . . . Tất nhiên là cô nương nên vui rồi. . . . . . " Địch Tinh cười làm lành. Khiến cho những người khác đều nở nụ cười. Bách Hiểu phe phẩy chiết phiến trừng mắt nhìn, nhìn quanh nhà, phong tình vạn chủng.
106 "Quan huynh. . . . . . Chẳng lẽ đang nghĩ diệt trừ phân đường này của Kinh Phong Lâu?" Nhan Nhiễm Y không nhìn Diệp Linh Cẩm, mà là trêu chọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quan Hoán Chi, vẫn giống như trước.
107 Cảm giác đau đớn truyền từ lưng khiến Diệp Linh Cẩm sửng sốt, lấy lại tinh thần thì phát hiện, màu tím, trước mắt toàn là màu tím, không thấy được cái gì, mà Nhan Nhiễm Y đang ôm nàng, ấn người vào ván cửa.
108 Diệp Linh Cẩm đi tới mở cửa. "Tỷ tỷ. . . . . . " Trên tay Diệp Linh Đoạn bưng cơm và đồ ăn. "Đoạn Nhi. . . . . . "Diệp Linh Đoạn đi vào, đem đồ ăn đặt trên bàn.
109 "Nhan công tử, Diệp cô nương. . . . . . Sau này còn gặp lại. . . . . ""Lần này thật sự là phiền toái Bách Hiểu cô nương. . . . . . Tại hạ thiếu cô nương một ân tình.
110 Diệp Linh Cẩm nhịn sự chua xót xuống, lắc lắc đầu cố chấp nói: "Là ta đánh. . . . . . . . . . . . . Không phải. . . . . . . . . . . . . Đoạn nhi. . . .
111 Ví dụ như hiện tại. . . . . . . . . . . . "Nhan công tử. . . . . . . . . . . . Rạp hát lớn nhất ở Đan Thành tối này có vở tuồng rất vui, huynh đi xem với ta được không?""Được.
112 Diệp Linh Cẩm nhìn ánh mắt ngu ngốc của hắn nói: "Sợ ánh trăng chiếu sáng. . . . . . . . . . . . " Cái này mà ngươi cũng không hiểu sao. . . . . . . .
113 Diệp Linh Cẩm cảm thấy mình đang bị khí tức của Nhan Nhiễm Y bao bọc, mỗi khi hắn cử động đều tác động đến nàng, trên mặt nàng đang hồng lên từng mảng từng mảng.
114 "Chuyện Kinh Phong lâu không cần quá lo lắng, ta nói rồi, ngươi có thể ăn cá nhưng không cần phải nhớ bắt cá như thế nào. . . . . . "Diệp Linh Cẩm cảm thấy chút chua xót, hắn vẫn biết nàng đang tranh đấu và sợ hãi điều gì.
115 "Cẩm nhi. . . . . . "Sau đó, Nhan Nhiễm Y cùng với một thân màu xanh đi đến bên cạnh nàng. Dưới tầm mắt của hắn Diệp Linh Cẩm đỏ mặt. "Ha ha. . . . . .
116 Xem ra vẫn còn nhớ đến phải chìa tay ra, thuận tiện làm Diệp Linh Cẩm nhìn thấy chuỗi đường hồ lô trên tay Lâm Mạc Khê, nhớ đến cái này nàng vụng trộm trừng mắt nhìn Nhan Nhiễm Y.
117 "Như thế thì. . . . . . Tại hạ còn có một chuyện muốn hỏi Chung Đường chủ. . . . . . "Chung Sách vừa đi đến mấy hắc y nhân đang ngã trên mặt đất, giọng nói có chút than thở mà lại mang theo ý cười lẩm bẩm: "Nếu không phải ta tới thì lão nhân gia sẽ lại tức giận rồi.
118 Nhan Nhiễm Y gật gật đầu. Địch Tinh vừa nghe xong có chút tức giận. "Cái gì? Chung Sách này quả nhiên không đáng tin!"Nhan Nhiễm Y tiếp tục nói: "Là người của tổng lâu ở đế đô.
119 "Hả?"Diệp Linh Cẩm đang định nói lại thôi. "À. . . . . . Ta chỉ là có chút mệt mỏi. . . . . . "Nhan Nhiễm Y cũng không hỏi nữa, cười nói ôn nhu: "Vừa bị đuổi giết xong rồi lại khóc như vậy thì có thể không mệt sao.
120 Diệp Linh Cẩm càng nghe càng cảm thấy cực kỳ mờ hồ. "Thật sự không muốn nghĩ mọi chuyện là như vậy. . . . . . ""Mọi chuyện đều đã lâu như vậy. . . . .