81 Hắn nghĩ, thì ra cuộc sống cần có một Tạ Kiều đến để tô điểm, như vậy mới hoàn mỹ. Nhưng hắn lại phải giả vờ, mỗi giây mỗi phút đều phải giả vờ kiên cường.
82 Không nhắc đến tên đối phương không có nghĩa là không nhớ, cũng không có nghĩa là muốn quên, chỉ bởi nỗi tương tư đó đã ăn sâu vào xương tủy. Hai tháng sau Thường Bằng Bằng được xuất viện.
83 Giờ phút này, cô không hề kiên cường, cô vẫn yếu đuối, cô không có cách nào cả, bởi vì cô lừa gạt mọi người nhưng không thể dối mình được. Cô gái ngoảnh mặt lại.
84 Dường như cô cảm thấy mình không bận tâm nữa, đặc biệt là khi hắn nói: “Chúng ta đến Thượng Hải đi. ”Full rồi nhé!Lúc Ninh Tiêu Nhã trở lại khách sạn, La Hạo còn đang làm việc, trên bàn đầy những giấy tờ và bản thiết kế, anh bận rộn như thể không hề ra khỏi cửa vậy.
85 “Không có em, anh sống không là mình nữa. ”Tạ Kiều ngồi dưới đất sững sờ nhìn Phan Đông Minh, hai bờ môi hé mở nhưng không thể nói gì mà chỉ lắp bắp: “Phan Phan Phan…” Một lúc sau, cô quay lại nhìn gốc cây cổ thụ rồi lại quay sang nhìn Phan Đông Minh, chớp mắt mấy cái như thể còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
86 Anh sợ thời gian quá chậm, ngày đêm lo mất đi em, chỉ hận nỗi không thể trong một đêm được sống hết cuộc đời để đôi ta mãi mãi bên nhau không bao giờ xa cách…Tạ Kiều vẫn làm việc ở Thâm Quyến.
87 Sếp Phan của Hằng Cơ, nếu bình thường là ngón cái giơ lên, thì lúc thấy Phan phu nhân, ngón cái sẽ quay ngược xuống, nói chung là sếp Phan bị vợ quản rất chặt, sợ vợ, ha ha.
88 Hắn khẽ cười, véo nhẹ mũi cô một cái, nói bằng khẩu âm: “Bà xã, anh yêu em. ”Bà xã, anh yêu emLại một mùa xuân nữa đến. Tầm chạng vạng, Tạ Kiều cùng dì vú đẩy chiếc xe nôi trẻ con đi dạo trong đại viện, thỉnh thoảng gặp được mấy vị phu nhân của các sĩ quan trong quân khu, họ lại ra xoa xoa hai cái má bầu bĩnh của thằng bé, lắc lắc cái chuông nhỏ với thằng bé làm nó cười khanh khách.
89 Nụ cười của cô như ánh mặt trời rọi xuống trần gian sau bao ngày mưa dầm khiến Dương Quần cảm thấy chói mắt. Dương QuầnDương Quần uống say. Từ khi anh biết Tạ Kiều và Phan Đông Minh đã làm xong giấy đăng kí kết hôn, đề suất đầu tiên của anh là đi PUB, với lý do là một bữa chúc mừng.
90 Nỗi phiền não của Phan Đông MinhGiang Đào ra sân bay đón Phan Dương Dương mới từ Paris về. Vừa thấy mặt, hai người đã dính lấy nhau, Giang Đào hôn lên má Phan Dương Dương, trìu mến nói: “Lâu thế, làm anh nhớ muốn chết.