41 Phong tư kiều diễmDáng tĩnh thân nhànNhu mì khoan nhãMê hoặc tiếng thanh. Phan Đông Minh ở nhà chịu tội, còn Tạ Kiều ở lại biệt thự thì không. Cả một buổi sáng cô đều ở trong phòng giải trí nghịch dàn nhạc, cầm bản nhạc ấn từng phím đàn một.
42 …có lẽ trong mỗi con người đều có một mặt xấu xa…Mình hơi thắc mắc vì chap này với chap trước không liên kết lắm, nhưng trong raw thì đúng là thế này =.
43 …có mấy lần Phan Đông Minh tỉnh lại lúc nửa đêm phát hiện bên cạnh trống không, lần đầu tiên hắn hoảng sợ…Hội đấu giá lại xôn xao vì quyết định từ bỏ của Phan Đông Minh, trong phút chốc mọi người đều ghé tai rủ rỉ.
44 “Kiều Kiều, em không biết em cười đẹp thế nào đâu, rất thu hút, tôi thích em cười. ”Động tác của Phan Đông Minh lưu manh hơn nhiều lời nói của hắn, còn chưa nói xong, thứ gì đó cưng cứng đã chạm vào bụng Tạ Kiều.
45 “Đi bộ trong mưa, như vậy mới lãng mạn. ”Ánh mặt trời càng ngày càng nhạt, thời tiết cũng mỗi lúc một lạnh, ngồi nói chuyện là đã có thể thấy làn khói trắng.
46 Hắn đã từng “gặp dịp thì chơi” với rất nhiều cô gái, quan hệ cùng lắm chỉ là nam nữ hoan ái, từ lúc nào lại có cảm giác như vậy?Buổi biểu diễn đến tám giờ tối mới bắt đầu.
47 Thì ra, cô vẫn yếu đuối, cho dù cô tìm một vỏ bọc để trốn vào cũng không được. Sau khi trở về từ Toronto, vừa xuống máy bay là Phan Đông Minh phải đến công ty ngay.
48 La Hạo sững sờ trong mưa, nhìn bóng dáng Tạ Kiều dần biến mất khỏi tầm mắt, nỗi đau sâu trong tim khiến anh chậm rãi ngồi xuống, vùi mặt vào khuỷu tay, rơi vào nỗi bi ai vô tận.
49 Hắn vốn có quy tắc của riêng mình với công việc, không nói chuyện riêng tư trong công ty, không để cảm xúc lấn át vào công việc. Nhưng thật rõ ràng, hôm nay hắn đã phá vỡ quy tắc vì Tạ Kiều.
50 Cuối cùng anh ta cũng hiểu được vì sao Tạ Kiều luôn có vẻ đau khổ sầu muộn, cũng hiểu được vì sao cô vừa nhìn thấy La Hạo là lại bi ai như thế…La Hạo thật sự không chịu được nỗi buồn khổ trong lòng nên đã gọi điện cho Dương Quần, hẹn gặp nhau ở Bán Nhàn Cư, nếu không tìm người để nói chuyện thì chắc anh sẽ rầu đến phát điên mất.
51 Hắn không thể mất cô, như cô đã từng nói, cho dù xuống địa ngục cũng phải là cả hai người họ cùng xuống mới được. Phan Đông Minh nằm trong xe hút hết một bao thuốc, chỉ cảm thấy miệng đắng kinh khủng.
52 …thì ra thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một đường ranh giới. Tạ Kiều không ngờ Dương Quần lại lái xe về hướng đường cao tốc Kinh Tân, nhìn Dương Quần trầm mặc, tim Tạ Kiều bắt đầu đập liên hồi.
53 Tạ Kiều đã đi thật rồi, đã rời bỏ hắn, không phải muốn bỏ một vài ngày, mà là muốn rời bỏ hắn cả đời!Trưởng phòng thị trường đang thao thao bất tuyệt phân tích bản báo cáo thị trường cho hắn, cô Vương lại lần thứ sáu liếc mắt nhìn trộm ông chủ ình “bát cơm”.
54 Thì ra con người mà hắn tự cho là rắn rỏi lại bạc nhược như quả bóng hơi đến vậy. Ninh Tiêu Nhã ra mở cửa, kinh ngạc nhìn hắn: “Ơ…Sao anh lại đến đây?”Vừa nhìn thấy Ninh Tiêu Nhã, không hiểu sao Phan Đông Minh lại thấy thất vọng.
55 Có lẽ cuộc đời cô từ nay về sau sẽ trở nên tươi đẹp, không ai có thể cướp đi lòng tự tôn của cô…Dương Quần hoàn toàn ngây ngốc, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày mình.
56 Cô rất quý những người ở đây, thân thiết, nhiệt tình, lại hiếu khách, giữa người với người chỉ có sự hòa hảo, không tranh đua. Tạ Kiều tỉnh lại vì quá lạnh, cả ổ chăn y như cái hầm băng, hai bàn chân cô cũng lạnh toát, lại thêm cái phản cứng khiến lưng cô đau ê ẩm.
57 Hơn hai mươi ngày, tin tức từ phía tay Lương đều được báo về Bắc Kinh, tâm tình hắn từ nổi giận đến thất vọng, bất an, lo lắng, hối hận, cuối cùng là sự yên lặng mà cầu nguyện.
58 “Anh thích tôi, đúng không?”Cả quãng đường, Phan Đông Minh chỉ trầm mặc mà lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Xe dần dần đi về phía con đường ven sườn núi, trên đường đi thỉnh thoảng thấy có vài người đi bộ hoặc xe ngựa kéo gỗ, hai bên là vách núi đá trụi lủi, dần dần nhìn được chút sắc xanh, còn có thể nghe được tiếng chim hót.
59 Hắn có chút yếu ớt mà cười nói: “Em không sao ư, tốt rồi. ”Biểu hiện của Tạ Kiều khiến Phan Đông Minh sởn gai ốc, tóc sau gáy như dựng thẳng hết lên. Tuy rằng Phan Đông Minh là người theo thuyết vô thần, nhưng lúc này tim cũng đập nhanh hơn.
60 Từ ngày đầu tiên đã khó chịu, không cam lòng, đến cuối cùng vẫn không thể không thừa nhận, đúng là mình chưa gặp được người đó mà thôi. Tạ Kiều vẫn chưa định thần được, nhìn chằm chằm vào miếng kính kia.