61 Tạ Kiều dùng sự nhẫn nại lớn nhất để ép mình không được gục ngã, cô biết vậy và cũng âm thầm cầu nguyện cho Phan Đông Minh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
62 “Phan Đông Minh? Tôi tìm được anh rồi, tôi về rồi đây, anh tỉnh đi!”Phụ nữ không được tham gia nghi thức bái núi, Tạ Kiều cùng cô gái kia ngồi trong phòng, bám vào cửa sổ nhìn lén.
63 Cho đến giờ, hắn vẫn luôn như vậy, cố chấp, chỉ thuận theo cách nhìn nhận của mình chứ không chịu tin tưởng vào bất kì ai. Tạ Kiều vẫn nắm tay Phan Đông Minh, thì thào nói với giọng ngái ngủ: “Ai đến vậy?” Vừa hỏi xong cô dần hiểu được Nhĩ Mã nói gì, vội đứng lên, đắp chăn lại cho Phan Đông Minh rồi mới bước ra khỏi cửa, đứng dưới mái hiên, nhìn một đoàn người mặc áo choàng của quân y đang từ đường núi tiến lại gần.
64 “Kiều Kiều, em phải nhớ rõ, chúng ta đã cùng nhau vào sinh ra tử. ”Qua hai mươi tư giờ theo dõi sát sao, Phan Đông Minh đã dần ổn định lại. Ngày hôm sau, hắn được chuyển vào phòng bệnh cao cấp, là một căn phòng luôn tràn ngập ánh sáng, có nhà bếp và nhà vệ sinh riêng.
65 …lần bị thương này của hắn, đúng là rất đáng giá. Sợ ảnh hưởng đến việc Phan Đông Minh nghỉ ngơi, Tạ Kiều tắt bỏ ngọn đèn ngủ đi. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại mấy vệt sáng nhờ nhờ, Phan Đông Minh đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.
66 “Anh xem, một nét phẩy dài, một nét mác ngắn, giống như một đôi nam nữ vậy. Người nam phải chống đỡ cả bầu trời, đây là trách nhiệm, nhưng nếu không có người nữ cùng chống, thì sao có thể tạo thành một chữ được, chỉ có thể là một nét phẩy vô nghĩa…”Không biết là do chỗ thuốc dán có tác dụng thần kì hay mấy phương thuốc tìm được trên mạng hữu hiệu, mà cũng có lẽ là do tay nghề mát xa của Tạ Kiều rất cao siêu, chỉ sau nửa tháng, Phan Đông Minh đã có thể lê chân bước đi mà không cần chống nạng.
67 …thì ra là em. ”Tạ Kiều đứng ở một góc của cầu thang bộ tầng hai, nhìn La Hạo mở cửa xe cho Ninh Tiêu Nhã, đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe, chậm rãi đánh xe ra khỏi bãi đỗ rồi biến mất sau cánh cổng của bệnh viện.
68 Phan Đông Minh vốn không tin vào thần phật, nhưng đứng trước cái cây cổ thụ, hắn chậm rãi quỳ xuống phiến đá, mơ hồ nghe thấy tiếng tụng kinh, tâm tư tĩnh lặng hẳn.
69 “Anh nhớ em. ”Phan Tử Di và Dương Quần đưa Tạ Kiều đến một hội quán ở ngoại ô. Tân Thiếu đã đứng đợi ở cửa từ lâu, không thấy Phan Đông Minh bèn hỏi: “Ơ, nhân vật chính đi đâu rồi, sao chỉ có một mình cô ấy?”Dương Quần nói: “Ầy, đừng hỏi thì hơn, vừa ra khỏi sân bay đã bị anh hai tóm về nhà rồi.
70 Hắn hy vọng Tạ Kiều có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ làm được. Phan Đông Minh thật sự không muốn quay trở lại hội trường ồn ã khiến người ta phải đau đầu kia, hắn muốn được yên tĩnh, kể cả đứng lặng trước cửa sổ cũng được.
71 …cô gái có dáng vẻ thế này, đúng là khiến đàn ông nảy sinh ý muốn bảo vệ, đáng tiếc, vào đúng thời điểm này lại gặp sai người. Tạ Kiều ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận chải mượt tóc, để lộ ra cái trán trơn nhẵn, sau đó xịt keo bọt lên cho tóc không xõa xuống.
72 Hắn nhắm mắt, nhưng dường như gương mặt đau khổ, sợ hãi và đẫm nước mắt của người con gái đó lại hiện ra. Tạ Kiều vào lúc ấy có giống hắn lúc này, có tuyệt vọng, hối hận không? Có đau thấu tâm can như thế này không?Việc Phan Đông Minh nhờ anh làm thuyết khách, thật ra là có nguyên nhân.
73 “Đừng khóc, về sau, chỉ có hai chúng ta thôi, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa. Có thể tin anh một lần không?”Tối hôm đó, mãi đến khuya, Phan Đông Minh mới về biệt thự, có thể là vì một buổi xã giao bất đắc dĩ.
74 Nhưng hắn còn chưa nói gì thì hai hàng lệ đã tràn ra, giọng nói nghẹn ngào…Lúc Phan Đông Minh về đến biệt thự thì Tạ Kiều đã chuẩn bị xong. Hắn thấy cô chỉ cầm theo một túi xách nhỏ thì hỏi: “Chỉ có từng này thôi hả?”Tạ Kiều gật đầu, nói: “Mang nhiều cũng không tiện, đến đó cần gì thì lại mua.
75 “Dù sao bố cũng phải cho con một lý do chứ, con muốn kết hôn với ai, mọi người dựa vào cái gì mà định đoạt?”Phan Chấn Nam lệnh cho vệ sĩ ấn Phan Đông Minh xuống ghế, ghì thật chặt khiến hắn không giãy ra được.
76 Cô bé ngốc à, vất vả lắm mới tìm được em vậy mà em lại bỏ đi…Đương nhiên Phan Đông Minh không muốn chết. Khẩu súng mà bố vẫn mang bên mình, hắn cũng không biết đã sờ đến bao nhiêu lần.
77 “Nói với anh ấy, lúc thấy anh ấy trong thung núi, tôi đã tha thứ cho anh ấy rồi, còn nữa, xin lỗi anh ấy. ”Một tuần sau, Phan Đông Minh trở về từ Anh, lúc bước vào cửa nhà đã đúng vào giờ ăn tối.
78 Hắn trả hết những món nợ nghiệt ngã, liệu có thể đến tới bờ niết bàn?“Không thể nào!”Trong văn phòng của La Hạo, Ninh Tiêu Nhã cau mày với vẻ không tin.
79 …cậu biết vì sao cậu luôn không theo kịp tôi không? Bởi vì cậu không quả quyết…Lúc La Hạo đến Thượng Hải, Phan Đông Minh còn đang họp, cùng Giang Đào thảo luận vấn đề hợp tác xây dựng khu biệt thự ở Phổ Đông.
80 Nhưng hắn chưa từng ngờ rằng, đây chỉ là một vở kịch khuyết mất vai nữ chính. Nơi Giang Đào sắp xếp là một câu lạc bộ đêm cao cấp nhất Thượng Hải, cả một bãi xe lớn toàn những hãng xe nổi tiếng.