61 Tới gần sáng Mộc Mộc mới ngủ, đợi khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên đến đỉnh, giơ tay sờ soạng, chăn đệm bên cạnh lạnh lẽo, Trầm Ngang sáng sớm chẳng biết đã đi đâu.
62 Máy bay cất cánh, Mộc Mộc nhìn cảnh vật lướt nhanh qua đầu, tựa như thời gian trôi qua vội vã. “Nghĩ gì thế?” Trầm Ngang cầm tay cô. Bàn tay anh rộng lớn ấm áp, nắm chặt tay cô.
63 Mộc Mộc cảm thấy đầu cô như Trân Châu Cảng bị đánh bom, mọi thứ biến mất, không còn sót lại gì. “Có lẽ cô sẽ trách tôi xen vào việc của người khác, nhưng tôi cảm thấy việc đã đến nước này, cô có quyền được biết.
64 Bởi vì mỗi ngày không ngừng làm việc, Mộc Mộc ngã bệnh. Có lẽ tích tụ quá nhiều áp lực tâm lý, Mộc Mộc sốt cao, vừa diễn biến nhanh vừa nguy hiểm, thậm chí biến chứng thành viêm phổi.
65 Mạc Quyên đương nhiên nhìn thấy hết sự biến hóa trên gương mặt Mộc Mộc. “Khi tôi và anh ấy mới bắt đầu yêu nhau cũng ở độ tuổi như cô. Lúc ấy tuy nghèo khó, nhưng hai chúng tôi rất hạnh phúc.
66 Sau khi rời khỏi chung cư Thịnh Nguyên, Mộc Mộc sợ về nhà sẽ bị mẫu hậu đại nhân truy hỏi không thương tiếc, đành mang tất cả hành lý đến ở tạm nhà An Lương.
67 Mới bắt đầu làm việc nên tiền lương chỉ được vài ngàn ít ỏi, ấy vậy mà mỗi tháng còn phải chi trả nào là tiền thuê nhà, điện nước, tiền linh ta linh tinh nên tiền dư chẳng được bao nhiêu.
68 May thay trong lúc nguy cấp, Mộc Mộc phản ứng kịp thời, lấy tay đẩy Phó Dịch Phong ra sau đó nghiêng người cầm tay lái, dùng hết sức bình sinh xoay. Bởi vì bánh xe cua gấp nên phát ra tiếng ‘kít’ chói tai, vang lên trong đêm tối yên tĩnh vô cùng rợn người.
69 Trầm Ngang đứng ở đó, lưng thẳng tắp, hiên ngang vạm vỡ, trông bề ngoài không có một điểm khác thường. Nhưng từng đồng giường cộng chẩm lâu như vậy, Mộc Mộc vẫn cảm thấy thân thể anh hơi cứng ngắc.
70 Trong lúc mê mang, Mộc Mộc cảm thấy cả cơ thể mình hình như không một tấm vải che thân, như trở lại thời kỳ sơ sinh, theo tư tưởng ăn lông ở lỗ. Ngay sau đó, một cơ thể khác đè lên người cô.
71 Đúng là uống rượu thật tốt, Mộc Mộc liên tục uống từng ngụm từng ngụm. Mới đầu còn cực kỳ khó chịu, nhưng sau khi uống đến cảnh giới nhất định thì rượu sẽ trở thành nước.
72 Đợi Mộc Mộc ngủ say Trầm Ngang mới lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc của Mạc Quyên. Số lượng đều là một.
73 “Em có làm gì sao?” Mạc Quyên chuyển ánh mắt sang nhìn nơi khác. “Cô biết tôi bị mũi viêm nghiêm trọng, khứu giác không minh mẫn nên cố ý đổ nước hoa ra văn phòng của tôi, khiến Mộc Mộc hiểu lầm.
74 Khi Mộc Mộc tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Nói đúng hơn, cô bị tiếng sôi bụng của mình đánh thức. Thật sự là khủng bố, sôi ùng ục giống như bị bỏ đói ba ngày vậy.
75 Tần Hồng Nhan và Trầm Thịnh Niên liếc nhau, không nói gì nữa. “Thôi bỏ đi, tôi mệt mỏi quá. ” Mộc Mộc thở dài. Lúc này cô chỉ muốn ngủ. Nhà Tần Hồng Nhan có ba phòng, nhưng một phòng dùng để chứa quần áo, một phòng dùng làm phòng làm việc, hơn nữa phòng khách bị Trầm Thịnh Niên chiếm, cho nên Mộc Mộc chỉ có thể nằm chung giường với Tần Hồng Nhan.
76 Cô chỉ thấy mọi thứ trước mắt dần dần hóa thành màu đen, cơ thể yếu ớt đến mức chẳng còn sức để đứng vững. Đợi đến khi Trầm Thịnh Niên phát hiện ra cô thì cô đã ngồi bệt trên đất gần nửa giờ.
77 Trầm Ngang theo thói quen muốn vươn tay thay Mộc Mộc lau nước mắt, nhưng cánh tay vừa động, lại phát hiện vướng bàn gỗ cồng kềnh, bọn họ cách nhau thật xa xôi.
78 Tuy rằng nói thì mạnh miệng thật đấy, nhưng trong lòng Mộc Mộc vẫn vì Trầm Ngang sắp ngồi tù mà thấy đau khổ cực kỳ, chẳng còn tâm trí, cho nên khi đi ra thang máy không để ý va phải một người.
79 Căn phòng thăm tù âm u, trong bầu không khí có lớp bụi mỏng, thời gian như bị đóng băng, bên trong có hai người đã im lặng suốt một thời gian dài. Thật lâu sau, Trầm Ngang rốt cuộc mới mở miệng, trong giọng nói không thể kìm nén được sự lo lắng: “Cháu nói Mộc Mộc bỗng dưng mất tích là có ý gì?”Trầm Thịnh Niên vội vàng cân nhắc tìm từ để nói, cảm thấy cho dù nói thế nào cũng không thể an ủi Trầm Ngang.
80 Tám tháng sau, Trầm Ngang bởi vì có biểu hiện và hành vi tốt mà được giảm hình phạt, được ra tù trước thời hạn. Ngày ra tù, anh bước ra khỏi song sắt nặng nề, cảm thấy cứ như đã trải qua mấy đời.