1 Trăm năm sau, khi mọi người bàn luân về Kim Lương Quốc Duệ Đế, nói đến ưu khuyết điểm của người này, không khỏi làm người ta thán phục. Duệ Đế một đời dũng mãnh, anh minh sáng suốt, trong lúc tại vị đã thống lĩnh ba quân của Kim Lương quốc tiêu diệt vô số nước lớn nhỏ gần biên giới Kim Lương, nhất thống thiên hạ, lưu danh sử sách.
2 “Ha ha. . . . . . . . ”. Đợi đến khi bóng lưng cao lớn đen tuyền đã đi xa nàng mới cất tiếng cười to, cười chảy cả nước mắt, thậm chí còn cười lăn lộn trên tuyết.
3 Cũng phản quốc - Linh Nguyệt quân sư thông minh tài trí như thế nào?. không lạ khi ngày trước những cung nhân đó không nịnh bợ nàng, dù nàng đứng đầu lục cung nhưng hèn yếu, địa vị giống như là phi tần trong lãnh cung, bình thường nàng cũng không có đồ gì tốt khen thưởng cho họ nên họ cũng không xem nàng là chủ tử mà hầu hạ.
4 “Chẳng lẽ cô nương giống những nữ nhân trong hậu cung này, hao tâm tổn trí muốn tranh thủ sự ân sủng của Đế Vương?”. “Ân sủng của Đế Vương?”. Cái mũi thanh tú hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ khinh thường, thần thái linh động làm khóe miệng Nghiêm Tuyển khé giương lên, tâm tình rất tốt.
5 Tất nhiên những hiểu biết kia của nàng chỉ là nghe nói, chung quy vẫn có sự xa cách. Nhưng mấy ngày nay hắn luôn triệu kiến nàng, thỉnh thoảng lại bãi giá Ngọc Ninh cung hỏi han ân cần, lấy lòng nàng, rất yêu thương cưng chiều nàng.
6 Mặt Nghiêm Tuyển cúi xuống, có một suy nghĩ xuất hiện mạnh mẽ trong đầu hắn, ngón tay dài xoa cái cằm mịn như tơ của nàng, cúi người hôn lên. Lạc Quỳnh Anh choáng váng, hai mắt trợn to, liếc qua thấy Thôi Nguyên Bái lui đến một góc xa, hai tay của nàng còn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không thể động đậy.
7 Lại giả bộ ngu? Trước mặt hắn thì nàng sẽ ngay lập tức giả bộ ngu dốt, còn thông minh thì lại thể hiện trước mặt một nam nhân khác. Nghiêm Tuyển giận quá hóa cười, cả người tỏa ra lửa giận bừng bừng đi về phía trước, trong lòng Lạc Quỳnh Anh sợ hãi, chân cứ bước về phía sau, lảo đảo ngã một cái ngồi trên giường.
8 Phút chốc, một cảm giác dịu dàng mơ trớn khóe mắt nàng, nàng chấn động, giương mắt và phát hiện hắn đang hôn những giọt nước mắt của nàng. “Ta không thật lòng với nàng? Thì ra trong mắt nàng ta là kẻ lỗ mãng lăng nhăng như thế sao?”.
9 Nếu như không phải Tả tướng có công phụ tá tiên hoàng, Tống gia từng có một Trấn Quốc tướng quân vì Kim Lương ổn định vô số phản loạn nên tiên hoàng trọng dụng Tống gia.
10 Đưa mọi chuyện về ban đầu, trở lại là hai phe đối địch, như vậy mới đúng. “Bệ hạ bớt giận, nô tỳ thay nương nương xin tội với bệ hạ”. Thấy vẻ mặt Nghiêm Tuyển âm trầm, Diêu Kỳ vội vàng mềm giọng nói.
11 “Đau, đau, đau”. Lộ nhi kêu đau. “Những lời của ngươi mà truyền ra thì làm sao mà yên được hả?”. Tĩnh nhi trợn mắt lườm nàng một cái. “A, nhưng mà muội không nói bậy.
12 Giật mình tỉnh lại nghe giọng nói mềm mại của Lạc Quỳnh Anh vang lên: “Giai nhân xảo tiếu trị giá thiên kim, đương nhật ngẫu tình thâm. Kỷ hồi ẩm tán, đăng tàn hương noãn, hảo sự tẫn uyên khâm.
13 Nàng mới biết mùi đời làm sao có thể so sánh với hắn? Lạc Quỳnh Anh không cam lòng, khuôn mặt đỏ lên, cắn vào môi mỏng đang cười. Mắt phượng trầm xuống, Nghiêm Tuyển đổi khách thành chủ, nâng gáy nàng lên, mút lấy cái lưỡi mềm ngọt.
14 “Duệ Đế thân chinh vì muốn đoạt Đông Kỳ hay là vì muốn đoạt lại Quỳnh Anh?”. Cảnh Thừa Nghêu cười hỏi. “Càn rỡ”. Mắt phượng lạnh lẽo, Nghiêm Tuyển quát lên: “Tên của Hoàng hậu của trẫm mà ngươi có thể gọi thẳng sao?”.
15 “Nàng lại là Hoàng hậu Kim Lương nên rất có giá trị, không biết Duệ Đế có nguyện ý trao đổi không?”. Cảnh Thừa Nghêu nhịn đau, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
16 Cũng may Thôi Nguyên Bái tinh mắt nhìn thấy nàng đang đứng ở cửa Trích Hoa các, sắc mặt hơi biến, vội vàng khom người nói: “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương tới”.
17 Đôi mắt trong như nước, nàng nhìn sâu vào mắt hắn, giọng nói mềm mại ngọt như đường, quấn vào lòng hắn. Lồng ngực Nghiêm Tuyển căng lên, không nhịn được mà kéo tấm mặt nạ, cánh tay dài vươn ra ôm nàng vào ngực.