701 -Ngươi là … Ai!Tư Đồ Bằng Hạc nói cực kỳ khó khăn, nói tường chữ một :-Ta là người … Chết cũng sẽ không trở thành Ma tộc!-Ha ha ha ha! Người sẽ không thể trở thành Ma tộc?Một giọng cười trầm muộn trong mật thất, sau đó nói :-Cái gì là Nhân tộc? Cái gì là Ma tộc? Khi cho ngươi có được thực lực cao nhất, bất kể là chủng tộc gì, cũng chỉ biết phát run và run sợ trước mặt ngươi! Đến khi đó, ngươi còn có thể chấp nhất … Bản thân mình là gì sao? Ta có thể cảm nhận được hận ý trong lòng ngươi, nhân loại! Ngươi là một thiên tài! Thực sự là thiên tài, chỉ cần ngươi bình tâm tĩnh khí, nhận kế thừa của ta thì ngươi có thể trở thành Vương giả cao nhất cả Ma tộc! Không còn bất cứ kẻ nào cò thể điều khiển ngươi; Không có bất cứ kẻ nào có thể quấy nhiễu ý chí của ngươi! Tương lai không lâu, chỉ có người khác cúi đầu xưng thần với ngươi.
702 Đám người Ngô Anh đương nhiên cũng hiểu được, sở dĩ không có thế lực nào đến đây, là bởi vì đang tồn tại quái vật lớn như Thục Sơn trong mắt bọn họ. Trận chiến cách đây mấy năm, khiến cho người người có ấn tượng không thể phai mờ.
703 Mấy ngày sau, cách bên ngoài thành Vọng Thiên mười dặm. Trong căn lều lớn của hoàng đế Đại Sở quốc, số người đang chuyển động, chiếc lều lớn có phạm vi hơn mười thước, lại có hơn hai ba mươi người! Tất cả mọi người đang nhỏ giọng nghị luận cái gì, truyền đến một trận âm thanh vù vù rất nhỏ, không ai nói chuyện lớn tiếng.
704 Ngô Dung bị mấy người giữ chặt cố vùng vẫy gào thét. “Bốp!”Tiếng một cái tát vang lên giòn giã. Ngô Anh nhìn Ngô Dung với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó quay sang mấy người đang giữ Ngô Dung khoát tay:- Mang đi!Nhìn đứa con bị mang vào thông đạo ngầm trong lòng đất, Ngô Anh ứa dòng lệ già lão đứng ở nơi đó, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:- Trời muốn diệt Ngô gia ta sao!Vòng vây bên ngoài càng ngày càng thu hẹp, ba đại gia tộc liên tiếp bị đánh lui.
705 Mạc Vong vừa nói xong, cả người trong giây lát bộc phát ra khí thế vô cùng hùng mạnh. Trông như một con mãnh hổ, hét lớn một tiếng, phóng vọt tới Lăng Tiêu, chấn động trên người hắn phát ra tầng tầng lớp lớp gợn sóng dao động năng lượng, làm cho toàn bộ ngoài không gian chấn động như sóng nước.
706 Lăng Tiêu khẽ mỉm cười. Sau đó nói:- Không có ý tứ gì! Chỉ là muốn nói cho ngươi biết, Đại Sở quốc của ngươi lập quốc cũng được, mở mang lãnh thổ cũng thế, nhưng xung quanh thành Vọng Thiên này hai vạn dặm, là địa bàn của Thục Sơn ta! Mặc kệ là ngươi, hay là người nào khác, chỉ cần chưa được ta cho phép mà tiến vào vùng lãnh địa này, sẽ bị ta coi là khiêu khích.
707 Trận chiến đấu hôm nay, khiến Lăng Tiêu cảm giác được trong Thánh Vực nhất định còn tồn tại rất nhiều cường giả. Những người này bình thường đều rất khiêm tốn, sẽ không hiển lộ ra thực lực hơn người gì, nhưng khi nguy cơ thực sự đến, tùy tiện một người, đều có được thực lực thay đổi chiến cuộc! Tỷ như nói Mạc Vong hôm nay, chính mình không có lấy ra con át chủ bài, Lăng Tiêu tin rằng đối phương cũng tuyệt đối không phải chỉ có thực lực như thế.
708 Mây đen vần vũ quay cuồng, từng đám từng đám xuất hiện, hoàn toàn che khuất vầng thái dương nhỏ, vô số dòng khí từ bốn phương tám hướng đánh úp lại. Tất cả mọi người đang tu luyện đều đi ra ngoài, cảm nhận được làn gió lạnh vuốt ve thân thể, ngẩng đầu nhìn lên, mọi người không thể tin nổi nhìn biến hóa lớn trên bầu trời, tất cả đều bị biến hóa này khiến kinh sợ đến ngây người! Bọn họ dường như bị hóa đá ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
709 Tất nhiên, trừ chuyện Lăng Tiêu chưa mạo hiểm sáng tạo ra sinh vật là chưa hoàn mỹ, còn thì hết thảy mọi thứ dường như đều có vẻ hoàn mỹ. Tuy nhiên Lăng Tiêu rất cảnh giác với chuyện sáng tạo sinh vật.
710 Thân hình Lăng Tiêu vừa mới xuất hiện trên bầu trời thành Vọng Thiên, trong giây lát dừng lại, trong ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Bởi vì hắn cảm nhận được trong thành Vọng Thiên có một cỗ khí tức cực kỳ hùng mạnh!Khí tức này, thậm chí che phủ toàn bộ khí tràng do tất cả người luyện võ trong thành Vọng Thiên tự nhiên hình thành!Lăng Tiêu rốt cục hiểu được, vì sao ba gia chủ kia mỗi ngày đều quỳ trước cửa Thục Sơn!Bọn họ nhất định đã bị uy hiếp rất lớn.
711 - Gương này không phải là vật của Thần giớiSau khi Lăng Tiêu dùng một đạo kiếm khí giết chết cái tên luyện võ không có cốt cách, Huyền THiên có chút khinh thường nói:- Loại người như hắn làm sao biết được lai lịch cái gương này? Đừng nói là hắn ,cho dù là chủ nhân của hắn, chỉ sợ cũng không biết gương này đến từ địa phương nào.
712 Huyền Thiên lắc đầu đầy quả quyết, sau đó nói:- Lúc ở nhân giới, Thánh Bia bị hủy hẳn là do Thanh Hà làm. Hắn không muốn bất cứ kẻ nào lấy được Thánh bia.
713 Lúc hòa bình, rất nhiều người đều tận hưởng an bình, cứ ở yên một chỗ mà tu luyện. Nhưng tới thời loạn thế, mọi người, hoặc nhiều hoặc ít, thân bất do kỉ, bị cuốn vào dòng nước đục.
714 - Ngươi quả thực là một tên quái vật ! Điều này cũng quá kì diệu mà ! Ngươi gặp Bạch Sơn thánh giả, hắn không ngờ để ngươi toàn vẹn trở về !- Ngươi nói vậy là có ý gì ?Lăng Tiêu nhíu mày nhìn Lam Hi.
715 Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ của Lam Hi cười nói :- Ta thấy ngươi cũng rất có hi vọng đạt tới cảnh giới đó !Lam Hi thở dài, nói :- Khó lắm, những người đó đều là những nhân vật truyền thuyết ! Bởi vì cho dù là cao thủ của Nhân Bảng, cũng khó ai có thể hơn được ! Trừ Bạch Sơn thánh giả đứng đầu, bốn vị trí còn lại trong Nhân bảng do bốn huynh đệ song sinh nắm giữ ! Họ đến từ Thánh vực Bắc châu !Bốn huynh đệ song sinh? Lăng Tiêu đối với chuyện rất có hứng thú, ngẩng đầu nhìn Lam Hi nói :- Đến từ Bắc châu ? Bắc châu có thực lực rất hùng mạnh nhỉ !Lam Hi ra sức gật gật đầu , sau đó nói :- Năm đó Bắc châu quả thực có xem như một châu mạnh nhất Thánh vực, Thiên bảng bài danh đệ nhất, đệ nhị, Địa bảng thứ năm, Nhân bảng hai ba bốn năm đều là ở Bắc châu ! Đáng tiếc là ánh hào quang của họ đến bây giờ chỉ sợ không còn bao nhiêu người thế hệ sau biết đến.
716 Cặp lông mày thanh tú của tiểu yêu nhíu lại. Một lát sau dường như nhớ ra cái gì nói:- La Ma hồng kim ti, ức niên vô căn tuyền , than đá mười vạn năm.
717 Thanh âm của Lăng Tiêu có chút trầm lắng; thầm nghĩ: "Độ kiếp là một chuyện — rất nguy hiểm. nếu làm không tốt, sẽ thần hình câu diệt! Ta tạm thời trấn an bọn họ.
718 -Huynh chỉ biết trêu chọc muội thôi!Cái miệng nhỏ nhắn của Tống Minh Nguyệt chẩu ra:- Không biết từ khi nào huynh học được cái trò miệng trơn như bôi dầu thế.
719 Bên cạnh hắn là một lão già có vẻ mặt đau khổ, giọng nói hơi khàn khàn. Lúc này lão quay về phía đám người Lăng Tiêu nói:-Này những thanh niên, tốt nhất các ngươi nên rời khỏi chỗ này! Đây chỉ là ân oán cá nhân, lỡ tay bị thương thì không tốt lắm!Trong lời nói này có mười phần uy hiếp, nhưng với lão già thì những lời này đã quá khách khí, đối với một đám đệ tử nhà giàu suốt ngày ăn chơi lêu lổng này thì lời nói của lão cũng coi như là quá nể mặt rồi.
720 Đợi đến khi người này cảm thấy kinh hoàng muốn tránh đi thì đã là quá muộn. Một âm thanh làm người ta cảm thấy khó chịu và muốn nổi điên đã từ bốn phương tám hướng phóng đến bao phủ lấy hắn.