Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 24
Chương trước: Quyển 2 - Chương 23
Ngày chủ nhật hôm nay thật có ích, tôi có nhiều cảm xúc khác nhau nhưng nếu hôm qua đi khám mà hôm nay đi xét nghiệm thì tôi đã không có một ngày mưa đẹp như tranh, để được nghe được cảm thấy những động lực vô hình mạnh mẽ đến vậy. Ngày hạnh phúc, nhẹ nhàng. Ngày mai tôi sẽ tự tin, cho dù tôi chỉ là 1% để hy vọng không bị ung thư, chỉ cần Vinh bên cạnh tôi sẽ vượt qua hết!
Tối Vinh chở tôi về nhà, chào mẹ rồi lại ra về, chắc cũng còn mệt. Tôi nhìn anh mà thấy thương.
Tôi lên phòng, tắm rửa sạch sẽ, chẳng buồn mở máy tính. Tôi chỉ muốn ngủ sớm để ngày mai tới thật sớm và kết thúc mọi lo lắng không đâu. Lật nhật ký ra, tôi tường thuật lại một ngày dài như mọi ngày. Xong xuôi, nằm cho êm lưng, tôi cầm điện thoại nhắn tin chúc Vinh ngủ ngon và mau hết bệnh mà không thấy trả lời. Chắc do Vinh mệt và ngủ rồi, thôi thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
4 giờ sáng tôi đã dậy, tôi dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, nhẹ nhàng. Tôi tắm rồi lau bàn thờ, lục trong tủ lạnh nấu nước hầm xương làm đồ ăn sáng cho mẹ, loay hoay cũng hơn 5 giờ. Tôi lên mạng nhắn cho Tiên vài tin nhắn offline kiểu như báo cáo tổng hợp cho nó là tôi sẽ làm gì làm gì, rồi kết quả sẽ báo nó sau, xong tôi đốt nhang. Sáng sớm mà nhà cửa tinh tươm, thơm phức, tôi làm như thể ngày mai tôi chết tới nơi vậy. Mặc dù đã tự nhủ phải tự tin, để chống chọi với bệnh tật vậy mà ngủ một giấc dậy tôi lại hành động như kẻ có điều cần trăn trối.
Mẹ dậy lúc 6 giờ hơn, mẹ giật mình khi thấy tôi đã đẹp đẽ trong cái váy màu vàng nhạt...
- Con làm gì mà thức sớm vậy?
- Con nấu đồ ăn sáng cho mẹ.
- Tự nhiên vậy bà, sáng ai nhập con hả?
- Không, con thích tự tay làm đồ ăn cho mẹ, mai mốt không làm được thì sao?
- Nói nhảm, mà con làm gì?
- Con hầm xương, lát ăn với mì hay hủ tiếu cũng được, giá hẹ hành ngò con rửa sạch và cắt sẵn hết rồi.
- Bộ con đi đâu sao mà mặc đầm?
- Con đi Từ Dũ khám bệnh.
- Khám thì khám chứ sao thức sớm quá làm chi? Hay con mất ngủ?
- Thì tại con thích nấu ăn cho mẹ mà.
Nói dứt câu, tôi chạy lại ôm chầm lấy mẹ. Mẹ không hiểu chuyện cũng ôm tôi.
- Mẹ chỉ có một mình con, làm gì cũng được chỉ cần con hạnh phúc hơn mẹ là được.
- Mẹ đi rửa mặt đi rồi ra con nấu đồ cho mẹ ăn, ăn xong con mới đi mà.
Mẹ quay đi vệ sinh, nước mắt tôi bất giác tuôn trào, nhưng tôi không dám khóc. Nỗi khiếp sợ lại vùng dậy, chiếm lĩnh tôi. Điện thoại reo, Vinh gọi.
- Em nghe.
- Em dậy chưa?
- Dậy rồi, anh dậy rồi hả?
- Anh biết ngay là em sẽ dậy sớm mà, anh đang qua nhà em.
- Sao anh qua sớm làm gì?
- Nếu mà anh không qua thì không phải em sẽ tự đi sao? Vì hôm qua được gái đẹp ôm nên anh hết bệnh rồi, giờ anh qua chở em đi khám bệnh.
- Anh đi tới đâu rồi?
- Anh mới ra khỏi nhà, khoảng 20 phút nữa anh qua, muốn ăn gì anh chở đi ăn.
- Ừa, anh qua đi.
Tôi chẳng phải có một người mẹ và một anh chàng tuyệt vời nhất trên đời rồi hay sao? Sao lại cứ phải nghĩ và lo sợ theo hướng tiêu cực. Tôi sẽ chữa khỏi bệnh, sẽ được mặc áo cưới và sinh ba bốn đứa con. Sau cuộc gọi của Vinh, mặc dù ốm mà anh vẫn ráng dậy sớm vì sợ tôi sẽ tự đi khám. Còn mẹ nữa, mẹ luôn mong tôi sống hạnh phúc mà. Hai người này làm tôi cảm thấy phấn chấn và bớt lo hơn. Tôi thỉnh cầu trời phật và ngoại phù hộ, che chở cho tôi tai qua nạn khỏi.
Mẹ vệ sinh xong xuôi, tôi làm cho mẹ một tô hủ tiếu, pha cho mẹ một ly trà nóng nữa. Nhìn mẹ ăn ngon lành mà thấy nhẹ lòng. Vinh qua tới, Nemo sủa ầm ĩ. Mở cửa cho Vinh vô nhà, sẵn tôi làm đồ ăn sáng cho Vinh luôn, mẹ nhìn thấy Vinh lo cho tôi nên mẹ yên tâm lắm.
- Thưa bác.
- Ừ, thì ra là thằng Vinh qua sớm nên con mới dậy sớm nấu ăn sáng.
Vinh nhìn tôi như hiểu vấn đề, còn tôi cũng không buồn trả lời. Mẹ có biết thì mẹ lo lắng thêm mà thôi. Hai đứa thưa mẹ, mẹ ra cửa hàng. Nhà chỉ còn hai đứa và Nemo.
- Em hay lo xa quá, anh nói sao? Em không nghe lời anh hả?
- Em có làm gì đâu mà không nghe lời anh?
- Em thức mấy giờ?
- 4 giờ.
- Thức làm gì sớm vậy?
- Lúc nào có chuyện gì thì em cũng như vậy, không riêng gì bữa nay đâu.
Vinh để tô hủ tiếu xuống bàn, qua ôm tôi. Vòng tay đó sao mà ấm quá. Nếu tôi bình an, tôi nguyện trọn đời này bên anh, chỉ cần được anh ôm như vầy thôi là đủ. Rồi Vinh chở tôi tới Từ Dũ, cầm hồ sơ và giấy giới thiệu của bác sĩ tôi nhanh chóng được hướng dẫn thử đến mấy ống máu trong đó có cả thử máu HIV nữa, lấy sinh thiết, siêu âm.... Do được bác sĩ quen gửi gắm nên tất cả có kết quả trước giờ nghỉ trưa, cầm kết quả trên tay cũng chưa thấy cái gì kết luận là ung thư, chỉ thấy kết luận viêm lộ tuyến cổ tử cung. Tôi nhanh chân đến chỗ bác sĩ quen, mặc dù đã đến giờ nghỉ nhưng bác sĩ vẫn tận tình, bác đọc kết quả và thở phào nhẹ nhõm.
- May quá, không có phát hiện tế bào ung thư, bây giờ đang còn trong giai đoạn thuận lợi, chị nghĩ em nên đốt luôn cho dứt hẳn.
- Em sợ lắm bác sĩ ơi.
- Liệu pháp đơn giản lắm em, đơn giản hơn em nạo hút nhiều, nhanh mà rủi ro rất thấp nữa.
- Khi nào thì được hả bác sĩ?
- Ngày mai luôn nếu em sẵn sàng.
- Dạ.
- Em, nếu đốt thì không gây đau đớn gì đâu, em cứ thả lỏng, và em kiêng gần gũi 2-3 tháng cho chị tới khi em cảm thấy lành hẳn là được.
- Dạ, bao lâu cũng được.
- Chị phải dặn dò em. Ngày mai em làm thì bác sĩ họ cũng dặn em kỹ hơn, thuốc men hỗ trợ nữa. Chiều nay chị phải đi tham dự hội nghị ở Phan Thiết rồi, chị sẽ viết giấy giới thiệu cho em. Em cứ yên tâm.
- Dạ, em cảm ơn bác sĩ.
Cầm hồ sơ bệnh, giấy giới thiệu mà mừng muốn rơi nước mắt. Theo như lời bác sĩ thì nhờ tìm đến sớm nên tôi vẫn cứu được, liệu pháp đốt lạnh lại nhanh gọn và không gây đau đớn gì. Còn chuyện kiêng khem chỉ là chuyện nhỏ, tôi tin Vinh của tôi mà. Vậy là thêm một ngày chờ đợi, tôi rất khác người, như ngày đi học cũng vậy, không học hành ra hồn nhưng cứ tới kỳ thi là tôi lại mong cho nó chóng đến để chóng qua, chứ tôi không có sợ sệt gì cả. Bây giờ cũng vậy, hôm qua tôi mong hôm nay, hôm nay có kết quả tôi lại mong ngày mai đến thật nhanh.
Tôi bước ra thấy Vinh đang ngồi lóng ngóng, tôi cười một cái, Vinh cũng cười theo, nụ cười mừng, nụ cười chia sẻ của chúng tôi như hòa vào nhau.
- Em đói quá, sáng em không ăn sáng!
- Ủa, anh tưởng em nấu em phải ăn chứ?
- Em sợ thử máu không ăn được nhưng ai dè là thử máu này không sao, không bắt nhịn ăn.
- Giờ em ăn gì, anh chở đi, ra chỗ ăn kể anh nghe.
Vinh chở tôi đi ăn cháo vịt. Sau khi tôi kể Vinh nghe về kết quả xét nghiệm cũng như chẩn đoán của bác sĩ, Vinh nhẹ nhàng lắm, tôi thấy niềm vui trên khóe mắt anh.
- Nhưng mà ngưng hai tháng thì hơi lâu đó em!
- Anh không thương em à? Em bị bệnh chứ đâu phải là em tự nhiên mà không muốn gần anh?
- Anh biết, nhưng anh thích gần em lắm!
- Anh có thương em không?
- Có chứ!
- Ừa, hai tháng qua cái vèo à!
- À em, anh gửi bao thư bồi dưỡng bác sĩ đi, bác sĩ đó tận tình vậy mà, mình phải thể hiện chút lòng thành chứ?
- Chị ấy có nhận không anh? Mà em nghe nói chiều chị ấy đi Phan Thiết rồi.
- Em gọi chị ấy thử coi.
Tôi bấm máy gọi, bác sĩ nói ở bệnh viện tới 3 giờ mới đi, vậy là ăn trưa xong Vinh ghé mua một cái phong bì và để vô đó một triệu, kêu tôi viết vài chữ “cảm ơn bác sĩ đã tận tình tư vấn cũng như chẩn đoán cho em”. Anh Vinh lại chở tôi ghé qua Từ Dũ, anh đứng ngoài chờ tôi vô trong, tôi nghe lời Vinh vô trong và cảm ơn bác sĩ. Mặc dù đang khám nhưng bác sĩ cũng dành chút thời gian tiếp tôi, bác sĩ quyết không nhận phong bì nhưng tôi nài nỉ và tỏ vẻ biết ơn nên chị mới chịu, còn chúc tôi may mắn nữa.
Tôi vui lắm, một con người ủ rũ, sợ sệt thì bỗng tự tin yêu đời hẳn ra. Trên đường về Vinh nắm chặt tay tôi, rồi anh chở tôi về nhà.
- Mai là mẹ em đi rồi, anh có qua chơi với em được không?
- Anh qua ngủ với em mấy ngày luôn.
- Thôi, anh hư lắm, anh không tự kiềm chế được gì hết, lại đòi ngủ với em.
- Em cứ để anh ôm em như vầy đi, anh lo được, miễn sao anh không quan hệ là được chứ gì.
Tôi nghe vậy cũng chấp thuận, mặc dù chả biết Vinh làm gì mà nói là lo được nữa. Bụng tôi lại hơi đau vì bỏ ăn một buổi sáng rồi, tôi ngồi dậy uống một gói thuốc bao tử....
- Em bị hoài vậy, phải chữa dứt chứ?
- Em không biết, bao nhiêu là thuốc rồi, cứ em ăn uống trịch một chút xíu là hành em liền.
- Nhìn em anh thấy xót quá.
- Ừa, cảm ơn anh, nhưng em quen rồi.
Vinh nhíu mày lại rồi nắm tay tôi kéo xuống giường nằm chung. Cứ vậy hai đứa nằm ngủ trưa luôn, tới gần 4 giờ chiều mới dậy. Ngủ dậy, hai đứa cùng nhau đi ăn chiều, ghé vào một shop áo quần trung niên mua tặng mẹ cái khăn choàng.
- Anh chi tiền cho em hoài, em ngại!
- Trước sau gì không xài tiền chung, mai mốt anh đưa tiền của anh cho em giữ luôn!
- Thôi, đừng có nói trước, em cũng chưa nghĩ tới chuyện giữ tiền của anh. Giờ em chưa đi làm mà tình phí của hai đứa nhiều quá, em không phụ được nhiều, đôi khi cũng ngại.
- Em muốn đi làm chưa?
- Chờ em chữa xong bệnh rồi em đi làm.
- Ừ, cố lên, anh luôn bên cạnh em mà.
Hai đứa về nhà, mẹ vẫn chưa về. Anh Vinh gọi điện cho mẹ nói hôm nay mời mẹ đi ăn tối và tặng khăn cho mẹ.
- Hai đứa bày vẽ quá, mẹ đi chơi thôi mà.
- Dạ, có gì đâu bác ơi, bác cho con cả một đứa con gái thì vậy có đáng gì. Lần này bác đi chơi vui là được rồi.
- Ừ, cảm ơn hai đứa, chắc chắn sẽ đi vui. Vinh coi Chủ nhật mời ba má con qua luôn nha.
- Dạ.
- Mà mai mấy giờ mẹ đi?
- Mẹ bay lúc 11h30. Chắc khoảng 9 giờ hơn mẹ có mặt được rồi.
- Mẹ ơi mẹ kêu taxi đi một mình được không? Mai con đi Từ Dũ.
- Ừ, thì mẹ cũng định vậy mà, đi du lịch chứ có đi đâu đâu mà.
Mẹ cười hiền, nhìn hai đứa tôi an tâm lắm. Tôi cũng vui nữa, đang ngồi ăn mà Vinh cứ hay nắm tay tôi. Tối về tôi xếp quần áo phụ mẹ, rồi nói với mẹ vài chuyện vu vơ, xong lại chat với Tiên. Con nhỏ nghe nói tôi không bị ung thư thì mừng lắm. Nó còn nói tôi chắc chắn sẽ chữa khỏi và khỏe mạnh, rằng tôi luôn có thiên thần hộ mệnh ở bên. Nó nói những thời khắc tôi bệnh tật thì tôi không bao giờ cô đơn, đó là vì số tôi số hưởng.
- Ê, coi như ông Vinh lo hết chi phí hả?
- Ừa, ổng không cho tao bỏ tiền ra, cả tiền bồi dưỡng bác sĩ ổng cũng bỏ ra.
- Kể ra ổng cũng ga lăng, vậy được rồi. Má tao đi có để tiền lại cho mày không?
- Có, mẹ để lại hai triệu, với bỏ thêm tiền để có gì tao ra cửa hàng này nọ.
- Uh, tao thấy kiểu như tụi mày sắp cưới nhau rồi, tao mong quá!
- Chưa đâu bà ơi, nói vậy chứ còn lâu. Tao cũng chưa sẵn sàng, đang bệnh hoạn tùm lum mà.
- Mày lo, ủa vậy cưới xong thì không chữa được hay sao? Mà chữa cái đó bộ lâu lắm hay sao bà?
- Thôi, tới đâu hay tới đó đi. Tao cũng không quan tâm lắm, giờ chữa bệnh ưu tiên.
- Mà tao hỏi nha, mày thương ổng nhiều không?
- Có.
- Mày xác định sẽ cưới chứ?
- Ừ, có lẽ.
- Sao tao thấy mày cứ chưa chắc chắn vậy?
- Tao thấy má anh Vinh hình như không có thích tao.
- Kệ đi. Mày bớt lo đi con!
- Dạ, con biết!
- Ngày mai may mắn nha, giờ tao chuẩn bị đi học nè.
- Ừa, cảm ơn mày, bye mày.
- Ừa, ngủ ngoan đi!
Chat với nhỏ bạn xong lại thấy nhẹ lòng hơn một chút. Tối nay ôm mền gối xuống ngủ ké với mẹ. Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vinh.
“Lát em ngủ với mẹ, anh đừng nhắn tin khuya nha, để mẹ ngủ. Anh cũng ngủ sớm đi.”
“Ok em, chúc em ngủ ngon.”
“Anh ngủ ngon!”
Tôi ôm mẹ, mẹ dặn dò tôi trông coi cửa hàng. Mẹ cũng có nhờ anh Khải qua để ý cửa hàng nữa. Tôi dạ dạ rồi rúc đầu vô lưng mẹ, cảm giác thật là thích. Hai mẹ con ôm nhau ngủ.
Sáng tôi dậy lúc gần 6 giờ, tắm rửa sạch sẽ, cho Nemo ăn, dẫn nó đi vệ sinh này nọ. Xong xuôi tôi mặc một cái đầm liền xếp li màu cam, mang cái balo nhỏ để đựng hồ sơ bệnh. Tôi cũng đốt nhang khấn vái, rồi gọi cho Vinh. Khoảng 6 rưỡi Vinh qua, chở tôi đi ăn sáng, rồi mua đồ ăn sáng về cho mẹ. Hôm nay mẹ không đi làm.
- Giờ con đi khám bệnh, chắc cũng mất cả buổi, mẹ đi vui nha!
- Ừ, mẹ biết rồi. Khám bệnh có sao thì email cho mẹ. Qua đó chắc cũng có cái sim để liên lạc về.
- Qua tới nơi mẹ gọi con hay liền nha.
- Ừ, hai đứa đi đi, đi sớm cho đỡ đông.
Hai đứa thưa mẹ rồi đi. Khoảng 7h40 tới Tứ Dũ, vì có giấy giới thiệu nên đỡ mất công đi vào đi ra. Sau khi được hướng dẫn tôi lên lầu ba. Vinh nắm tay tôi siết chặt. Chúng tôi bước qua lầu một là nơi các mẹ khám sau sinh, lầu hai trùng đúng đợt chích ngừa em bé, đi ngang qua mà nghe tiếng khóc con trẻ, nghe nhốn nháo thấy vui lắm. Lên tới lầu ba, tôi nộp phiếu khám và sổ bệnh vào rổ. Hai đứa ngồi chờ thôi. Một lát thấy có một chị đi ra ôm bụng. Một lát thấy có cô đi ra ôm đùi. Một lát cũng có người đi ra tỉnh queo. Kinh khủng nhất là có một chị từ phòng số 5, cửa phòng bật mạnh, hai cô y tá cho chị đó ngồi trên xe lăn mặt mày xanh xao nhăn nhó rõ đau đớn. Họ đẩy chị nhanh nhanh mà cái váy màu xanh của bệnh viện chị mặc thấy rõ máu vẫn đang chảy.
Tôi lặng người, tay chân lẩy bẩy. Tôi không biết chị đó chữa trị cái gì, chẳng biết bác sĩ làm như thế nào mà tôi thấy ám ảnh dã man. Tim tôi đập loạn xạ nhìn theo vô hồn. Tất cả mọi người ở đó mà đa số là phụ nữ đều có vẻ hoảng hốt nhìn theo chị đó. Họ đẩy chị đi nhanh theo hành lang, không biết là đi đâu nữa.
Mãi mãi tôi không quên ngày hôm đó, cảnh tượng hôm đó. Sau khi đứng dậy nhìn theo, tôi ngồi phịch xuống. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Vinh nắm tay tôi xoa xoa an ủi. Tôi run run.
- Hay về đi anh, em thấy sợ quá!
- Sợ gì, em đâu biết chị đó bị gì?
- Lỡ em cũng như vậy, lỡ em chết thì sao anh?
- Em nói nhảm quá, bao nhiêu người bước ra nãy giờ có sao đâu?
- Em chóng mặt quá.
- Em ngồi xuống chút đi, bình tĩnh được không? Không thì rút hồ sơ ra rồi anh chở em về.
Tôi thấy ám ảnh đến khó thở, nếu rút hồ sơ ra thì sao? Khi nào tôi mới chữa khỏi bệnh? Mấy bệnh phụ khoa nhắc tới là thấy tự ti mặc cảm, không lẽ kéo dài hoài hay sao? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì sống chết có số cả thôi. Đang nghĩ lung tung mông lung thì nghe tên mình oang oang:
- Mời bà N.T.K.Dung vào buồng số 4.
Họ đọc hai lần. Tôi mới 25 tuổi mà họ gọi là bà, nghĩ lại cũng thấy trong bệnh viện phụ sản có nhiều người kỳ cục gì đâu. Tôi đứng dậy, hồi hộp, không một chút tự tin. Tôi quay ngoắt sang nhìn Vinh tỏ vẻ e dè, đắn đo. Vinh nắm tay tôi động viên:
- Em vào đi, không sao đâu mà. Có anh ở đây chờ em nè.
Tôi gật gật rồi lê những bước chân nặng nhọc do dự, nheo mắt lại thấy hình ảnh của chị kia khi nãy mà phát khiếp, không biết chị có chết không nữa. Buồng số 4 thông với buồng số 3 và cả buồng số 5. Họ đã có hồ sơ bệnh của tôi, họ mời tôi ngồi xuống hỏi trước, họ giải thích về bệnh lý, về biện pháp đốt lạnh áp lạnh cổ tử cung ra sao. Chắc do họ thấy tôi sợ quá nên họ nói hơi nhiều và kêu đo huyết áp.
May mắn là tôi không bị tụt huyết áp. Họ chuyển sổ tôi vào trong, một cái giường, có một cái rèm kéo vòng qua kín đáo, có một bác sĩ đang ngồi và xung quanh là hai ba cô điều dưỡng, y tá, bàn thiết bị cũng gần đó.
- Dung nằm xuống đi.
- Dạ.
- Dung có nghe bác sĩ L nói qua về biện pháp này rồi mà phải không?
Bác sĩ nữ tầm dưới 40 vừa đeo bao tay, vừa nói chuyện, vừa ra hiệu cho tôi lên giường.
- Em đã đi khám qua rồi thì cũng như vậy thôi à, không đau và cũng nhanh lắm.
- Nãy em có thấy chị bên phòng 5.
- Không sao đâu, bệnh nhân đó khác bệnh của em khác mà. Chị sẽ làm nhẹ nhàng cho em.
Tôi nằm xuống, thở dốc.
- Em càng thả lỏng sẽ làm càng nhanh. Chịu khó chịu đựng chút vì mỏ vịt sẽ yên vị đến khi hoàn thành luôn.
- Dạ
Tôi mím môi gật đầu ngoan ngoãn chịu đựng. Đúng là không đau đớn ngoài việc bị nong ra hơi lâu. Tự dưng vừa chuẩn bị làm có một ông bác sĩ hay giáo sư gì đó kéo màn bước vô, tôi giật thót mình.
- Em đừng quan tâm, em cứ thả lỏng cho chị, chị sẽ làm nhanh và nhẹ nhất cho em. Em có thể hiểu và tưởng tượng là chị sẽ đặt một cục nước đá nhỏ vào người em để tiêu diệt những vi khuẩn và những mảng mô em bị viêm. Sau đó màng viêm sẽ bong tróc, đồng thời cùng lúc cục nước đá tan từ từ rồi màng sẽ theo nước tan đó trôi ra ngoài.
Tôi im lặng, giận trong bụng, vẫn nghe bà bác sĩ hót lảnh lót nhưng không thèm trả lời. Rồi tự nhiên ông bác sĩ già lên tiếng, ông ta mô tả đây là cổ tử cung, những phần đỏ kia là những mảng viêm lộ tuyến bla bla bla.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 25