Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 25
Chương trước: Quyển 2 - Chương 24
Cuối cùng bác sĩ cũng làm xong. Tôi cũng hơi choáng, đứng dậy để ra ngoài phòng khám chờ bác sĩ dặn dò và cho toa thuốc. Ông bác sĩ gật đầu chào tôi bước ra ngoài. Tôi vừa đứng dậy, lót một miếng băng vệ sinh rồi ra thì thấy phía trên đầu mình có treo 1 cái tivi nhỏ. Tôi vén màn kéo ra thì bên ngoài hỡi ơi, sáu bảy tên bác sĩ trẻ đang ngồi nghiêm một hàng ngang sát tường quan sát một cái tivi giống như cái tivi treo trong buồng lúc nãy. Tôi biết là họ đang thực tập hay gì đó về trường hợp điều trị của tôi. Tôi vừa xấu hổ, vừa giận, lại vừa choáng. Tôi lảo đảo đến nỗi một tay bác sĩ thực tập trẻ ngồi đó đứng dậy bước tới đỡ. Tôi điên tiết hất tay ra. Tại sao y bác sĩ lại có thể đối xử với bệnh nhân như vậy. Sao họ không quay lại rồi giảng sau? Tại sao họ lại có thể ngồi đó quan sát vào âm đạo của tôi. Họ diễn giải bên trong cơ thể của tôi. Họ đem cái bệnh mà tôi mặc cảm bấy lâu nay ra mà diễn giải? Không biết từ nãy giờ bao nhiêu người bị như vậy rồi hay chỉ một mình tôi. Rồi sau này ra ngoài cái đám bác sĩ đó họ gặp tôi, họ nhớ mặt tôi, họ sẽ nói “À, đây là cái bà bị viêm cổ tử cung”. Tôi muốn hét muốn chửi vô cái đám người vô lương tâm đó. Tôi nóng rần hết mặt mũi.
Bước qua phòng kế bên để nhận sổ và toa thuốc, bà bác sĩ không tỏ vẻ có lỗi gì hết, vẫn tỉnh queo.
- Em sẽ thấy có hiện tượng nước chảy ra từ cửa mình mỗi ngày, kéo dài từ 6 đến 9 ngày. Có những trường hợp ít hơn hay nhiều hơn nhưng rất ít. Đó là hiện tượng bình thường, trừ khi ra máu huyết hay mủ thì em phải quay lại bệnh viện gấp. Còn không thì sẽ khỏi thôi và dứt bệnh. Em uống thuốc theo toa, chú ý vệ sinh vùng kín, không thụt rửa…
Tôi im lặng nghe dặn dò, sau đó nhận lấy sổ và toa thuốc quay đi. Tôi cũng không thèm cảm ơn bà ta lấy một lời. Tôi không lao vào tát cho bà ta một cái là may lắm rồi.
Tôi lảo đảo bước ra khỏi phòng, bụng dưới cũng hơi ê nhưng rát nhất vẫn là âm đạo vì bị nong mỏ vịt cả hơn 20 phút chứ ít gì. Vinh đứng dậy vội vàng tới đỡ tôi. Tôi lê bước chậm chạp. Vừa ra khỏi hành lang đông đúc tôi liền oà khóc. Tôi khóc tức tưởi, khóc nấc mà không thể nói được gì. Vinh ôm tôi, tôi gục vô vai Vinh tiếp tục nấc. Tôi cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, cảm thấy nhân phẩm đang bị chà đạp.
- Đau lắm hả em?
Tôi lắc đầu khóc lớn hơn, mặc dù cố gắng kìm nén nhưng không thể ngưng khóc. Tôi vào toilet, ôm bụng khóc một hồi mới bước ra. Vinh lộ rõ nét mặt lo lắng, anh nắm tay tôi dìu đi thật chậm.
- Em ngồi xe đau không? Hay đi taxi đi rồi lát về anh lấy xe sau?
- Thôi em ngồi một bên không sao đâu.
Giọng tôi vẫn đứt quãng vì vẫn còn nấc tức tưởi. Hai đứa ghé nhà thuốc bệnh viện nhận thuốc xong rồi Vinh chở tôi về.
- Em có ăn gì không em?
- Không, em chóng mặt lắm, em muốn về.
- Ừ vậy anh chở em về, anh sẽ chạy chậm chậm, lát về em muốn ăn gì anh mua sau ha.
- Vâng.
Tôi cảm thấy choáng và hơi mệt, do chạy chậm nên gần một tiếng đồng hồ mới về tới nhà. Vinh mở cửa cho xe vô nhà rồi dắt tôi lên phòng nằm.
- Em ơi còn đau không?
- Không đau lắm đâu.
- Sao nãy em khóc làm anh quýnh quáng không biết làm gì luôn.
- Vì họ khốn nạn với em?
- Ai?
- Cái đám bác sĩ.
- Tụi nó làm gì em?
- Họ quay phim vô chỗ đó của em, rồi tụi nó ngồi quan sát và giảng bài cho một đám bác sĩ nam ngồi ngoài, cả đám họ thấy hết… biết em bị sao bị sao hết.
- Cái gì?
Tôi tiếp tục khóc ầm ĩ. Vinh ôm tôi. Vinh xoa đầu, lấy tay chùi nước mắt cho tôi.
- Thôi em bỏ đi, kệ cha tụi nó đi. Em an toàn bước ra là anh mừng rồi. Em khoẻ là được rồi. Em có chửi tụi nó không?
- Họ là bác sĩ, em chửi cái gì? Em quê cứng hết mình mẩy, làm gì còn dám ở đó mà chửi. Nhưng em tức lắm, em chưa bao giờ thấy nhục như vậy!
- Trời ơi, anh nghe mà còn tức, sao tụi nó làm bác sĩ gì mà kỳ cục quá vậy?
- Bởi vậy em mới điên lên.
- Thôi em nghỉ đi, nghỉ cho khoẻ rồi em gọi bà bác sĩ quen mắng vốn đi. Anh biết mặt thằng nào nhìn vô chỗ đó của em mà không phải bác sĩ trị cho em anh đâm cho đui cặp mắt của nó.
- Thôi, anh nói nghe ghê quá.
- Anh nói thiệt, hồi nãy em khóc anh tưởng là em đau.
- Bà bác sĩ dặn cái gì em không nhớ nhiều. Có gì em sẽ gọi bác L hỏi sau, giờ em khát nước quá, anh lấy dùm em chai nước với.
- Ừ, để anh lấy cho.
Nhìn Vinh y như chồng chăm vợ bệnh vậy. Nếu không có ảnh tôi cũng không biết khóc kể với ai nữa. Đi cùng với ảnh là đúng đắn. Rồi Vinh lên giường nằm với tôi. Hơn 12 giờ trưa, tôi mệt và ngủ, Vinh nằm kế cũng ngủ luôn.
Điện thoại reo làm đang ngủ mê tôi giật mình alo. Mẹ gọi nói đã về tới khách sạn, tôi uể oải trả lời.
- Con khám bệnh sao rồi?
- Xong rồi mẹ ơi, con đang ngủ.
- Ừ, nghe giọng ỉu xìu mẹ tưởng làm sao.
- Dạ, không có gì, con chúc mẹ đi chơi vui vẻ.
Vinh nghe nói chuyện cũng mở mắt ra, hôn môi tôi. Hai đứa nằm chắc cũng hơn hai tiếng rồi, tôi thấy bụng đói cồn cào.
- Em còn mệt không?
Gật gật.
- Anh đi mua đồ ăn về ăn nha? Em muốn ăn gì?
- Anh mua gì cũng được, em chỉ thấy đói thôi chứ cũng không thèm gì hết.
- Ừ, để anh chạy đi mua. Em nằm đi.
- Thôi để em dậy luôn rồi đi tắm, anh cũng tắm đi, sáng giờ người cũng dơ lắm rồi.
- Ừ, để anh tắm rồi đi.
Vinh mua đồ ăn về, hai đứa ngồi ăn. Tôi cũng đỡ hơn không còn choáng nhưng cảm thấy hơi ê ẩm phần thân dưới.
- Anh về lo coi bên cửa hàng của anh đi, em bớt rồi không có sao đâu.
- Anh có bàn với ba rồi, có dặn Chi rồi?
- Chi nào?
- À, thủ quỹ của anh, kiêm thư ký cửa hàng, soạn thảo hợp đồng này nọ.
- À, em sợ mắc công ba má anh nói tối ngày anh cứ dính với em hoài thôi.
- Em khỏi lo, lúc trước anh còn bỏ đi chơi cả tuần nữa kìa.
- Em nghĩ vậy cũng không được, nhà có cơ sở làm ăn, rồi ba má nữa, anh cũng là đại diện thì anh phải có trách nhiệm. Không phải muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.
- Ừ, anh chỉ lo cho em thôi mà. Anh biết mà.
- Thì em nói vậy, anh lo cho em, em cảm ơn nhiều. Em cảm động lắm nhưng mà em nói rồi đó, em không thích đàn ông vì con gái bỏ bê mọi thứ đâu đó nghe!
- Dạ, biết rồi cô hai. Rồi tối nay em ngủ với ai? Hay anh ở lại?
- Thôi, để em gọi bà Vân (bên đám ế) qua ngủ chung, hôm qua có chat với bả rồi.
- Ừ, vậy anh mới đỡ lo.
- Em có cần gì không anh mua cho?
- Thôi em nhờ bà Vân tối mua qua rồi, đồ con gái thôi.
- Băng vệ sinh à?
- Ủa, sao anh biết?
- Thì em nói đồ con gái đó. Mà em thấy có đau hay gì là phải nói anh liền nha.
- Không có đau nhiều, mà em hơi xót, hơi ê ê thôi. Bực lắm, nghĩ tới em còn điên nữa, để mai em gọi mắng vốn bác sĩ L.
- Vậy có tái khám gì không em?
- Bà bác sĩ lúc sáng nói gì em bực mình quá không quan tâm lắm nên cũng không nhớ. Để có gì em hỏi bác L luôn, chứ em cũng không muốn vô cái chỗ đó nữa đâu, ức chế.
- Nghĩ làm con gái tụi em cũng mệt quá, tội nghiệp, thấy em mà anh xót.
- Em mừng hơn cả là đã chữa khỏi cái bệnh khó nói đó, nhiêu đó em hạnh phúc rồi. May mà còn có anh nữa. Con Tiên nói đúng lắm, khi em đau ốm chưa bao giờ em cô đơn.
- Ý em nói vậy là sao?
- À, thì từ đó giờ em bệnh bất kể lúc nào luôn có quý nhân giúp đỡ, chăm sóc.
- Ngoài anh ra còn có ai sao?
Trong lúc đang cao hứng nói vu vơ thì tôi đã lỡ lời. Tự dưng Vinh hỏi vậy làm tôi khựng lại, không lẽ giờ tôi lại nhắc tới Thái, tới khoảng thời gian tôi bỏ nhà đi rồi đau ốm phải nhập viện mấy lần cách đây năm sáu năm? Tôi lảng nhanh qua chuyện khác ngay tức khắc.
- Anh mua bánh ướt ở đâu mà ngon vậy?
- Gần chợ thôi em.
- Anh sao vậy?
- Không có gì, tự nhiên anh thấy giống như anh không phải là duy nhất, còn em không phải của riêng anh.
- Anh đừng nói vậy, em chỉ nói vậy chứ không có ý gì đâu. Em là của anh. Em chỉ có một mình anh thôi mà.
- Ừ. Anh ở chơi với em chừng nào bạn em qua anh mới về. Chiều tối muốn ăn gì anh mua cho.
Tự nhiên giọng Vinh ỉu xìu, làm tôi thấy cắn rứt ghê gớm. Người ta đã lo lắng đủ thứ vậy ăn nói không biết giữ lời, nói loạn xạ không suy nghĩ. Rồi làm Vinh buồn.
- Hay nếu được thì tối nay anh ngủ lại với em đi. Em kêu bà Vân khỏi qua. Bả cũng đi làm trễ lắm mới về.
- Em không ngại hàng xóm à?
- Mẹ em nói hàng xóm không có nuôi em ngày nào, sao em phải quan tâm? Mà không phải anh sẽ cưới em sao mà lo? Em cũng có phải con gái ngoan hiền đâu, thiên hạ người ta cũng biết em từng bỏ nhà đi hoang rồi mà!
- Nhưng còn mẹ em?
- Mẹ em anh khỏi lo nha, mẹ em là chúa ghét mấy người tọc mạch bao đồng, mẹ không quan tâm hàng xóm đâu, mẹ biết mà.
- Em vừa đánh vừa xoa anh đó hả?
Tôi im lặng, nhìn Vinh trìu mến. Tôi cười mỉm định chơi chiêu mỹ nhân kế để Vinh quên chuyện tào lao khi nãy đi. Tôi lết qua ngồi kế bên Vinh, vòng tay lên cổ người yêu của mình, thủ thỉ vào tai anh:
- Từ đây về sau, em là của anh, anh cũng là của em, không có ai nữa đâu. Em không làm gì dối gian hay có lỗi với anh đâu.
Tôi còn cắn nhẹ lên tai ổng một cái. Ông quay qua nhanh như chớp, lấy hai tay ôm mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, hôn môi tôi một cái thật sâu.
- Anh nói cho bé biết, anh ghen dữ lắm, anh điên dữ lắm đó nha, anh nói trước nha!
Tôi nhìn Vinh, mắt chớp chớp, tôi biết Vinh đã nguôi nhiều. Đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân (mặc dù tôi không phải là mỹ nhân). Vinh nói câu cuối làm tôi hơi sợ sợ, mặc dù mình biết mình không làm gì cái gì đâu nhưng nghe vẫn như là hăm doạ vậy.
- Nếu anh ngủ đây, thì sáng mai anh phải về nhà. Chứ anh cứ ở với em riết em cũng không chịu đâu!
- Ừ, tuỳ em.
- Anh về nhà gặp ba má anh chút đi cho ông bà vui, rồi lấy một hai bộ đồ qua đây, nhà em chỉ có khăn thôi.
- Ừ, vậy ăn xong anh tranh thủ chạy về cửa hàng rồi ghé nhà chút, tối anh qua.
- Anh cứ về coi có gì rồi còn giải quyết, mắc công má anh nói chết. Em ở nhà có làm sao đâu, có gì em sẽ gọi anh.
Vinh hôn má tôi thêm một cái, còn lấy tay xoa xoa bụng dưới của tôi.
- Bé hết đau nha.
- Anh nhớ mua cho em hai hay ba bịch băng vệ sinh, cả loại ban đêm và ban ngày luôn nha.
- Ủa, mấy cái đó mà cũng có hai ba loại vậy hả?
- Ừ, không biết nước chảy ra có nhiều hay không, anh cứ mua dùm em đi. Anh ngại không? Ngại thì lát em đi bộ ra tạp hoá mua cũng được.
- Thôi, ở trong nhà thôi, đau còn đi tới đi lui làm chi, lát anh mua cho.
- Cảm ơn anh nha.
Ăn xong Vinh dọn hai cái hộp rồi chạy về nhà. Nhìn anh tất tả vậy tôi thấy tội và thương lắm. Tôi cầm điện thoại gọi cho Vân, nói bà ấy tối khỏi qua nữa. Tôi lại mông lung, lại nghĩ về Thái. Tôi thật là tệ, ở bên Vinh mà lâu lâu cứ nghĩ về Thái hoài, làm chi phối cảm xúc của Vinh. Tôi luôn luôn cảm thấy có lỗi với Thái như vậy, từ việc có lỗi với Thái lúc trước mà dẫn đến ảnh hưởng tới tình cảm hiện tại với Vinh, lại thấy có lỗi với Vinh. Nhưng rõ ràng đây là tình cảm từ trong tiềm thức, đầu óc nó muốn nghĩ gì thì nghĩ chứ tôi có khiến nó nghĩ thế này thế kia đâu.
Tối đó Vinh qua ngủ lại, anh mua thêm đồ ăn tối và sữa tươi cho tôi. Đến ngày thứ hai, tôi khoẻ hơn nhiều, đỡ đau hơn nhiều. Tôi nói Vinh nên về nhà lo cửa hàng, còn tôi cũng nhờ anh Khải sáng ghé chở tôi ra cửa hàng của mẹ để phụ và đỡ buồn, ẵm theo Nemo nữa. Trưa thì ăn trưa với mấy chị ở đó. Chiều tối Vinh xong việc thì tới chở tôi về nhà ngủ chung. Hôm nào cũng nói chuyện với Tiên nhưng tôi phải nhắc trước là có Vinh ở chung cho nó biết tiết chế và bớt tào lao, chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói.
Tội nghiệp Vinh, đêm nào hễ nằm chung là ôm ấp hôn hít đủ thứ. Tôi đang có bệnh nên không có cảm giác ham muốn gì còn anh thì cứ bị kích thích. Một hồi là anh lại phải chạy vào toilet. Sau này hỏi ra mới biết là ảnh đi “tự xử”, hic, nghe mà đứt ruột. Gã trai phong lưu ngày nào giờ trong vòng tay của tôi ngoan hiền đến lạ, vẫn không thể ngọt ngào lãng mạn nhưng mà với tôi nhiêu đó cũng đủ rồi.
Loay hoay cũng tới thứ bảy, sáng nay mẹ về tới. Hôm nay Vinh lại đi về miền Tây giải quyết công việc. Tôi cũng khoẻ nhiều, hết đau, hết ê nhưng nước ở đâu mà cứ chảy ra miết. Hôm bữa có gọi điện hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đó là hiện tượng bình thường nên tôi cũng không bận tâm.
Tôi đi chợ sớm, mua mấy món về nấu bữa cơm ngon để đón mẹ yêu. Ngày nào mẹ cũng gọi một lần, đi có mấy ngày vậy cũng nhớ lắm. Mẹ nói vì đi chung đoàn nên không cần đón. Mẹ sẽ đi taxi về. Hôm nay tôi nấu gà kho gừng, rau càng cua bóp gỏi bò, một tô canh rong biển và một ít tôm chiên bột cho mẹ. Tôi thì dị ứng nhưng mẹ lại thích ăn hải sản lắm.
Từ ngày biết tập tành nấu ăn tôi rất thích bày biện, nhà neo người nhưng nấu ăn phải món nào ra món đó, thà là đi ăn quán nhưng hễ ở nhà phải đàng hoàng, đủ chất. Tôi còn mua thêm mấy trái táo, lê và cà rốt để ép một ly bự nước ép nữa. Hơn 11 giờ mẹ về tới. Mẹ mua đồ đạc lỉnh kỉnh, tôi ra phụ mẹ kéo đồ vào nhà, để mẹ ngồi nghỉ ngơi. Mẹ đi tắm rồi tôi dọn cơm ăn.
- Đi chơi thì vui nhưng thèm ăn cơm nhà thiệt!
- Bên đó đồ ăn ngon không mẹ?
- Ngon, nhưng cái gì cũng lạt lạt, không mặn mà giống bên mình. Hôm nay con gái mẹ giỏi, nấu toàn món ngon, chắc lấy mẹ ra mà thực tập để chuẩn bị làm dâu hả?
- Thôi khỏi đi mẹ, nhà anh Vinh có đầu bếp nấu ăn tài tình rồi.
- Ủa, hôm nay thằng Vinh không qua chơi hả?
- Sáng nay ảnh đi miền Tây sớm để lo công chuyện rồi mẹ. Tối ảnh về thế nào cũng ghé à.
- Ừ, mẹ cũng không biết mua gì. Có mua mấy cái món lạ lạ bên đó, hướng dẫn viên nói đặc sản nên mẹ mua, để chung vô một bao đó, có gì biếu nhà Vinh.
- Dạ, sao cũng được, mẹ ăn xong rồi ngủ một chút đi. Chắc bay cũng mệt rồi.
- Bay có hai tiếng nhưng mà mệt cái vụ xếp hàng, rồi chờ đợi thôi.
Nhìn mẹ ăn ngon lành mà tôi vui lắm. Định hỏi chuyện mẹ với chú đó mà thôi. Khi nào tiện và thoải mái tôi nghĩ mẹ sẽ tự nói. Mẹ con tôi giống nhau ở cái chỗ là ít có hỏi mấy chuyện tế nhị nhất là về tình cảm, mà cũng ít có kể lể, khi nào thấy đúng thời điểm thì nói. Ăn xong tôi dọn dẹp, lấy nước trái cây cho mẹ uống xong tôi đi rửa chén, còn mẹ đi ngủ trưa.
Chiều tối đó Vinh về, ghé qua nhà tôi luôn. Anh lại đem cả đống trái cây miệt vườn qua nữa. Mẹ tôi dặn dò ngày mai, giờ giấc thế nào để Vinh biết mà thưa chuyện với ba má Vinh.
- Ba má con thích gì, có gì bác mua về nấu?
- Trời, ba má con dễ lắm, qua chơi thưa chuyện thôi chứ ăn uống gì bác ơi, nhà không có ai bác làm lại cực.
- Không, lễ nghĩa mà, nếu con không nói thì bác tự làm đó nha.
- Dạ, thôi bác làm gì cũng được, gọn gọn thôi bác.
Mẹ tôi bàn bạc một chút rồi lấy bao quà bự ra gửi Vinh cầm về, nói quà của mẹ đi du lịch gửi biếu cho gia đình ảnh.
Tối tôi mở webcam chat với Tiên, cho nó nói chuyện với mẹ tôi. Tôi cũng dặn nó đừng nói cho mẹ nghe về bệnh tình của tôi. Con đó cũng già lắm, nó nói toàn chuyện vui.
- Ngày mai có người dẫn đàn trai ra mắt đó má. Má coi, nó không đẹp đẽ lại không biết ma-ki-dê, người thì hai lưng, ngày xưa má nói nó nữa chắc ế. Mà má ăn ở phúc hậu, giờ có ông Vinh qua hốt nó!
- Cái con này, chừng nào về? – Mẹ hỏi.
- Dạ chắc gần Tết, con về còn đãi sinh nhật cho nó lần trước khi nó qua cầu đó má. Nhớ má nhớ Việt Nam quá rồi má ơi!
- Con đặt vé chưa?
- Dạ rồi má, con đang mong từng ngày đây.
- Ừ, má cũng nhớ con.
- Mà má, bữa con nghe nó kể má ông Vinh hay hỏi tào lao, má cẩn thận nha má.
- Thì ai hỏi sao hỏi, trả lời sao là quyền của má.
Hai người cười nói rôm rả. Tôi ngồi đó xếp đồ ủi đồ. Con Tiên nhắc vụ má anh Vinh hay hỏi làm tôi cũng thấy lo trong bụng. Mẹ tôi thì thẳng tính cũng ít có chịu thua ai đâu, tôi không phải sợ ảnh hưởng nếu hai bà mẹ bất hoà ảnh hưởng đến tụi tui, mà tôi chỉ lo là lỡ má anh Vinh hỏi chuyện gì đó không hay rồi mẹ buồn thôi. Mà bây giờ không lẽ tôi lại gọi điện dặn ông Vinh nói má ổng đừng hỏi những chuyện không đâu, như vậy cũng không được. Haiz, tự nhiên lại thấy lo.
Nói chuyện với Tiên đã đời, mẹ xuống nhà ngủ, nói chứ mẹ cũng mệt mà. Tôi cũng vậy, không biết sao chẳng thấy nôn nao gì, chỉ sợ có gì đó không hay trong lời nói.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 26