Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 26

Chương trước: Quyển 2 - Chương 25



Sáng ra, hai mẹ con dậy sớm, ăn sáng rồi đi chợ. Mẹ mua toàn đồ xịn, nho, táo, cam, lê toàn chọn mua đồ Mỹ, món ăn thì đặt nhà hàng làm. Mẹ còn nói hôm trước đi Hongkông mua được nửa ký trà thượng hạng, uống ngon và thơm lắm, lát nữa sẽ bỏ ra tiếp khách.

- Mẹ. – Tôi hơi bồn chồn.

- Sao vậy con?

- Má anh Vinh hay hỏi mấy chuyện đâu đâu lắm…

- Kệ, không sao, mẹ lo được.

- Con chỉ sợ bác ấy hỏi cái gì không phải làm mẹ khó xử.

- Không sao mà, lo cái gì. Mẹ không có hiền đâu, vô duyên là mẹ chỉnh liền đó.

- Dạ.

- Con đừng có lo, nói thì nói chứ cũng sui gia tương lai, mẹ không chặt chém gì đâu.

- Dạ.

- Lát con với mẹ mặc áo cùng màu nha cho đẹp.

- Dạ.

Nghe được những lời nói chắc nịch của mẹ, tôi cũng yên bụng phần nào, lại còn nói mặc áo cặp cho đẹp, mẹ tôi đúng là vui tính. Hoặc không biết có phải mẹ cố tỏ ra như vậy để tôi an tâm không? Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.

10 giờ, bên nhà hàng giao đồ ăn tới, hai mẹ con lụi hụi sắp xếp bày biện, gọt trái cây, pha trà. Sau đó hai mẹ con cùng tắm và thay đồ. Mẹ mặc đầm liền màu xanh biển, trang điểm sơ sơ nhìn rất đẹp. Tôi cũng mặc một cái đầm hao hao như mẹ, chải tóc gọn gàng nhưng không trang điểm gì hết.

Hơn 11 giờ, nhà Vinh tới. Chỉ có ba má anh, anh và bé Vy, không thấy chị Vân. Mẹ tôi hồ hởi ra đón khách, nắm tay má anh Vinh thân mật. Nhà Vinh lại tặng lại một giỏ quà rất to, trái cây và trà bánh. Sau màn chào hỏi xã giao, giây phút hồi hộp cũng tới, ba Vinh mở lời.

- Hôm nay nhà tôi mạo muội qua thăm gia đình, trước là để làm quen thân hữu, sau là để thưa chuyện của Vinh với bé Dung. Chuyện tụi nó cũng quen nhau hơn một năm, chưa hẳn là lâu nhưng do hai đứa nó cũng lớn rồi, tụi nó xác định với nhau nên mới dẫn về ra mắt gia đình. Tụi nhỏ cũng xứng đôi, gia đình tôi tuyệt đối ủng hộ cho tụi nó tiến tới, nay chúng tôi tới xin ý kiến của chị.

Mẹ tôi đáp:

- Dạ, mời anh chị dùng vào món sơ sài, và uống trà. Thật ra mẹ con tôi cũng neo đơn, mà con gái lớn rồi không thể cứ giữ khư khư ở nhà. Thấy cháu Vinh yêu thương và chăm sóc bé Dung, tôi cũng yên tâm. Nay anh chị đã có lời thì tôi cũng nói ý của tôi. Tôi cũng không phản đối hai đứa tới với nhau. Chuyện tình duyên của tụi nhỏ thì tụi nó quyết định, giờ thời đại mới rồi, không phải cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa.

Ba anh cười:

- Dạ, vậy tôi thay mặt gia đình cảm ơn chị trước. Nay tôi với bà xã và con gái út, nhà còn con gái lớn nữa nhưng hôm nay bên nhà chồng nó có việc đột xuất nên không qua đầy đủ được, mong chị thông cảm.

- Dạ, không có gì đâu anh. Gia đình qua thế này là quý rồi.

Ba Vinh lại nhắc tới công việc của tôi:

- Dung chưa đi làm. Bữa trước tôi cũng hỏi cháu nhưng cháu nói muốn tự tìm việc làm để va chạm và độc lập, thấy đó cũng là một chí hướng tốt. Nhà tôi cũng không quan trọng việc dâu hay rể sẽ phải chịu trách nhiệm về tài chính nên tôi thưa để chị và bé Dung hiểu ý gia đình.

- Dạ, cảm ơn thành ý của anh, nhưng mấy đứa nhỏ giờ tư tưởng hiện đại nên thấy như vậy cũng tốt.

Đang nói chuyện, má Vinh lại xen vào:

- Ủa, nhà vậy chỉ có hai mẹ con thôi hả chị?

- Dạ.

- Chà, bữa tôi cũng có nghe Dung kể, nghĩ ra cũng hay. Chị thật giỏi khi một mình vừa làm vừa nuôi con, gặp tôi chắc tôi không chịu nổi đâu. Ai đời chồng cha gì mà bỏ đi biền biệt.

Không gian bắt đầu căng lên khi má Vinh nói vậy. Tôi thấy ba Vinh đẩy nhẹ vai má anh, nhưng bác ấy lại cố tình ngồi xa ra không quan tâm.

Mẹ tôi vẫn cười niềm nở:

- Không ở với đàn ông vì không mắc nợ đàn ông mà chị. Với lại tôi không giỏi giang gì, chẳng qua trời thương phù hộ mẹ con tôi bình an tới giờ này thôi.

Má Vinh lại nói:

- Gặp tôi là tôi tìm cho ra ông ấy và bắt ổng chịu trách nhiệm. Chị có biết ổng ở đâu không?

- Thật ra tôi cũng không quan tâm chuyện ổng ở đâu, tôi coi như ổng chết rồi vậy. Nhưng tôi cũng không hiểu chuyện đó thì có liên quan gì tới việc anh chị qua đây hôm nay không? Nói tới một người không liên quan như vậy có ích gì không?

Ôi, mẹ tôi thật là đỉnh, đúng là bản sắc của mẹ, vì ngang hàng nên mẹ có thể nói ra những điều mà ở vai vế của tôi không thể nói được. Tôi nghe thấy mẹ nói như thế thì hả dạ vô cùng. Nhưng má Vinh vẫn chưa chịu thôi.

- Không phải không liên quan đâu. Gia đình nhà tôi cũng không phải kiểu khó khăn đòi hỏi môn đăng hộ đối, nhưng tại thấy hoàn cảnh của chị lạ quá nên tôi muốn biết thêm thôi.

Mẹ tôi hoàn toàn không chịu thua thiệt, đáp:

- Cho dù chị có đòi hỏi môn đăng hộ đối đi nữa thì có sao? Con tôi có ăn có học, gia đình tôi không giàu nhưng cũng không đến nỗi nghèo khó, như vậy thì môn đăng hộ đối có ý nghĩa gì? Tôi không nghĩ việc mất cha lại liên quan đến môn đăng hộ đối.

Má Vinh tỏ ra bối rối:

- Ý tôi không phải vậy.

- À, bà nhà tôi chỉ quan tâm đến chị với Dung một chút, chứ nhà tôi cũng đơn giản lắm. Con trai chúng tôi đã ưng ai thì làm ba mẹ phải đi thưa chuyện cho nó chị à.

Ba Vinh vội vàng đỡ chuyện cho má Vinh, chắc bác cũng thấy mẹ tôi bắt đầu tỏ ra khó chịu, mặc dù mẹ vẫn vui vẻ nhưng lời nói lại bắt đầu đanh thép. Mẹ tôi đang bảo vệ gia đình, đang bảo vệ nhân cách của tôi, tôi thấy thương mẹ vô cùng.

Má Vinh lại hỏi:

- Ủa chị, vậy mấy bữa nữa có in thiệp cưới thì phía bên nhà chị ghi chị là bà quả phụ phải không?

Mẹ tôi cười khẩy:

- Nếu có in thiệp thì chỉ in tên tôi thôi.

- Nhưng như vậy thì kỳ quá không?

- Không kỳ chỗ nào cả, ổng chưa có chết thì việc gì phải ghi là bà quả phụ, mà cho dù ổng có chết thì tôi cũng không phải vợ ổng nữa.

- Không lẻ chuyện trọng đại của con gái chị mà chị không báo cho ba nó biết luôn sao?

- Không cần thiết đâu chị. Mời anh chị dùng bữa đi, đồ ăn nguội hết rồi.

Vinh và bé Vy đang rất ngại, cũng rất nể mẹ tôi. Má Vinh nói một câu mẹ tôi sửa lưng một câu nhưng lời lẽ lại hết sức lịch sự. Ba Vinh bèn chuyển chủ đề sang hỏi hai đứa chúng tôi.

- Thôi, giao lưu nhiêu đó được rồi, hôm nay chủ yếu nhà tôi xin ý kiến chị. Còn hai đứa nhỏ nữa, hai đứa con có muốn sống trọn đời với nhau không?

Vinh đáp ngay:

- Dạ có.

Tôi bẽn lẽn nhìn mẹ, mẹ nói với tôi:

- Con chịu thì nói để người lớn sắp xếp?

- Dạ. – Tôi nhẹ giọng đáp.

Mẹ tôi cười:

- Đó, hai đứa nó cũng đồng ý rồi đó anh chị.

Ba Vinh gật gù:

- Dạ, vậy sẵn cho tôi hỏi luôn bên nhà gái có cần gì không? Về lễ nghi?

- Dạ, từ đó giờ gia đình tôi có cưới hỏi lúc nào cũng có đủ ba bước là đám nói, đám hỏi rồi mới đám cưới.

- Vậy bên nhà tôi sẽ coi ngày lành tháng tốt. Về lễ nhà trai đem qua, chị có yêu cầu gì không? Vì lần đầu tiên nhà tôi hỏi vợ cho con trai nên mấy lễ nghi đó cũng chưa rành, mong chị thông cảm.

- Tôi chỉ cần trầu cau, mâm quả là đủ. Còn quà cáp hay tiền lễ thì đó là việc của mỗi gia đình, nhà tôi cũng không cần gì, khi nào đám cưới tôi sẽ lo của hồi môn cho con tôi.

- Dạ, tôi hiểu rồi, cảm ơn chị. Gia đình tôi sẽ sắp xếp đầy đủ và đúng với ý chị.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng phần chính cũng thảo luận xong. Nhà Vinh có vẻ nói chuyện không lưu loát bằng mẹ tôi nữa. Mặc dù mẹ tôi nói chuyện rành mạch và thẳng thắn nhưng miệng mẹ luôn nở nụ cười xinh như hoa vậy. Cả nhà lại chuyển sang hỏi han mấy chuyện kinh doanh, rồi về sở thích này nọ, sau đó cùng nhau ăn trưa.

Vậy xác định sẽ cưới rồi sao? Ôi, tôi sắp lấy chồng…

Nói một hồi, khách quý cũng chào ra về. Mẹ con tôi tiễn khách, bé Vy đi theo tôi, kề tai nói nhỏ:

- Mẹ chị là đỉnh rồi!

Cô bé nheo mắt khoái chí. Tôi cũng cười tươi theo, còn Vinh thì tỏ ra có chút e ngại đối với mẹ vợ tương lai, chắc từ trước tới giờ anh nghĩ mẹ tôi hiền lắm.

Khách khứa về cả, tôi lụi cụi dọn dẹp, mẹ cũng phụ. Hai mẹ con dọn xong thì tôi thấy mẹ ngồi trầm ngâm.

- Sao vậy mẹ?

- Con lấy thằng Vinh xong chắc ở nhà chồng hả?

- Sao mẹ hỏi vậy?

- Má Vinh cũng không dễ chịu đâu.

- Thôi, mẹ đừng có nghĩ nhiều cho con.

- Sao không nghĩ, sắp gả con mà không nghĩ cho con.

- …

- Thằng Vinh có sợ má nó không Dung?

- Có lần anh ấy nói ảnh không sợ ba má gì hết.

- Có khi mẹ phải nói chuyện với nó.

- Mẹ ơi, mẹ đừng lo quá, không sao đâu mà.

- Nói chung, chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở. Nhưng con là dâu con, con cũng phải biết trên biết dưới, con cũng phải sống cho đúng đạo trước đã, chừng nào má chồng con ăn hiếp hay nặng nhẹ với con thì tính sau. Chịu không được thì về ở với mẹ, mày có một bầy con cũng về với mẹ, mẹ lo. Đừng mang quan niệm có con, vì con rồi chịu khổ là ngu lắm.

- Dạ, con không nghĩ nhiều đâu. Mẹ nói làm con lo thêm không hà.

- Phải lo thôi con, nói để biết chứ mẹ vẽ một bức tranh màu hồng thì sợ sau này con sẽ bị hụt hẫng.

- Con không muốn xa mẹ, con muốn ở đây cơ.

- Không được đâu. Nhà người ta, con gái lớn thì theo chồng, còn gái út thì còn nhỏ, chỉ có một thằng con trai, ai mà cho con ở nhà con, ai mà chịu cho con người ta ở rể? Là mẹ, mẹ cũng không chịu.

- Mẹ ơi, đừng nói nữa.

- Mẹ nói thiệt với mày, đã qua đây mang trầu cau mâm quả xin xỏ hỏi cưới con mẹ đàng hoàng, con của mẹ không làm gì sai mà ăn hiếp thì không xong với mẹ đâu!

Nghe mẹ nói tôi cảm thấy thương mẹ chưa từng thấy. Không biết sau này má anh Vinh có tốt, có thương tôi không nữa? Mẹ nói đúng, lúc trước chưa xác định thì sao cũng được, bây giờ đã bước qua bàn chuyện rồi thì tôi phải nghĩ thôi. Dù sao, trong thâm tâm, tôi cũng tự hứa sẽ sống thiệt tốt để được gia đình Vinh thương.

- Dung ơi, lát đi massage với mẹ, mẹ biết chỗ tắm đậu đã lắm.

- Mẹ không mệt hả?

- Mệt gì đâu, mấy ngày đi chơi hơi oải, đi với mẹ, mẹ bao. Bây giờ thích gì, muốn mua sắm mỹ phẩm gì thì mẹ mua cho, tận hưởng đi con.

Tôi cười như mếu, không biết nên vui hay nên buồn. Con gái lớn chưa báo hiếu được một đồng, giờ mẹ lại phải quay qua lo ngược lại cho tôi. Chẳng bao lâu nữa tôi lại đi lấy chồng, không lo cho mẹ được… Mẹ con tôi vẫn đang nói chuyện thì Vinh gọi điện hỏi han tình hình.

- Em nghe nè.

- Em đang làm gì vậy?

- Em sắp đi ra ngoài với mẹ, mẹ đưa em đi mua sắm.

- Má anh coi bộ sợ mẹ em rồi nha.

- Ha ha!

- Thôi, em có mẹ bảo vệ vậy rồi, đâu cần anh nữa.

- Mẹ em bảo vệ em bên nhà em, còn nhà của anh anh cũng phải bảo vệ em chứ.

- Thấy mẹ em dữ như vậy, chưa chắc má anh đã dám làm gì em, yên tâm, he he.

- Ừa, cũng hy vọng như vậy. Nhưng mà em hiền, em nhát cáy lắm, có làm gì đâu mà…

- Thôi em đi với mẹ vui nha. Anh ngủ trưa môt chút, chiều còn ghé qua cửa hàng lo công chuyện nữa.

- Ừa, chúc anh may mắn.

- Ừ, chúc cô dâu tương lai đi chơi vui.

- Nghe ghê quá. Bye anh.

- Bye em.

Vậy là hai mẹ con tôi không ngủ trưa, lấy xe chở nhau đi chơi. Mẹ tính chở tôi đi massage, tắm đậu, xông hơi, nhưng tôi còn đang bịt băng vì chữa đốt lạnh mà nên không đi…Vậy là mẹ chở tôi đi cắt tóc, rồi đưa đi mua mỹ phẩm, mua áo quần nữa.

- Mẹ làm con thấy mình vô dụng quá. Chờ con hết bệnh xong con đi làm. Con đi làm xong sẽ cho mẹ nửa tháng lương của con.

- Thôi lo xa quá, mẹ đâu có thiếu tiền.

- Không phải thiếu tiền gì, con chưa đền đáp lại cho mẹ gì hết.

- Biết sao không? Giờ cứ sống hạnh phúc cho tui nhờ là được. Mà phải sống tốt thì mới có cuộc sống tốt.

- Mẹ, nếu con đi qua nhà anh Vinh rồi thì mẹ tính sao?

- Mẹ cũng tính rồi, sửa nhà lại, lên thêm một lầu, phân ra mấy phòng rồi cho mấy đứa sinh viên ở trọ.

- Cũng có lý đó mẹ. Nhưng có ai ở nhà cả ngày mới được, không mấy đứa nhỏ nó dọn nhà mẹ đi đó. Với lại phòng của con thì mẹ để yên cho con nha.

- Biết rồi chị hai. Mẹ định thuê lại chị Hà. Nghe nói gia đình chị ấy dạo này cũng khó khăn, mẹ tính nhờ chị ấy lên nấu nướng như lúc trước và trông coi nhà dùm, chứ ở một mình cũng buồn.

- Mẹ đúng là, tính toán không ai bằng mẹ. Chẳng bù cho con, con không có biết lo xa gì hết.

- Mấy người như con mới sướng đó, không biết gì hết.

Mẹ mua cho tôi một bộ mỹ phẩm, còn mua thêm một cái túi nhỏ màu vàng để đựng đống mỹ phẩm đó nữa.

- Ủa, không có mua chì vẽ mắt, vẽ chân mày hả mẹ?

- Da con trắng, lông mày cũng đẹp sẵn rồi, có thì ra tiệm tỉa cho đẹp hơn thôi, không cần vẽ.

- Cái này chắc mẹ phải chỉ con rồi.

- Ừ, phụ nữ ra đường mà không trang điểm thì như là không mặc áo quần vậy.

- Trời, tại mẹ trang điểm quen rồi, con thấy có sao đâu.

- Nghe lời mẹ đi, đẹp một chút, lạ một chút thì mỗi ngày sẽ yêu đời hơn một chút, mà cũng là làm đẹp mặt chồng nữa đó.

- Ngày xưa mẹ làm dâu được bao lâu mẹ?

- Ngoại không cho mẹ làm dâu, ba mày ở rể. Cho nên mẹ cũng không được lòng ba mẹ chồng, họ cũng xúi giục ba mày bỏ mẹ.

- Thôi, không nói chuyện đó nữa.

- Cho nên mày phải hạnh phúc nghe con.

- Dạ.

- Không biết bên kia có gấp không, nhà người ta mà gấp là coi ngày gần nhất, có khi trong vòng có mấy tháng là cưới hỏi luôn đó.

- Chắc không tới nỗi đâu mẹ.

- Hên xui đi.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 27

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Máy Bay Giấy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9


Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50


Mỹ Nam Lạnh Lùng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10



Castles

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 37