Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 27

Chương trước: Quyển 2 - Chương 26



Buổi tối hôm ấy, Vinh qua chở tôi đi ăn kem với hai chị em Vân – Vy. Vừa gặp nhau, bé Vy đã kể chuyện hồi trưa, rất sinh động và vui nữa, có vẻ như cô bé rất thần tượng mẹ tôi.

Vừa gặp tôi, chị Vân đã lên tiếng xin lỗi:

- Sáng bên nhà chồng chị có việc nên chị không qua nhà em được. Sorry em nha. Mà nghe Vy nói như mẹ em vậy thì sướng, chứ má chị lúc nào cũng dạy chị phải nghe lời má chồng, phải phục tùng chồng không được làm mất mặt má, má cũng không cho chị ly dị hay gì, má không chứa chị khi chị gây với chồng. chậc chậc.

Vy cũng chêm vào:

- Thì chắc ít nhiều má cũng ớn mẹ chị Dung rồi, bác quá ok luôn. Mà mẹ chị Dung cũng đẹp nữa! Em khoái lắm.

Vinh lắc đầu:

- Chỉ lo má không si nhê, lại hỏi han nói chuyện tùm lum. Chứ thật tâm em chỉ mong bé với má hoà thuận.

Chị Vân can:

- Nhưng mà trước giờ má đâu có hung dữ hay khó khăn lắm đâu, mấy đứa nói vậy bé Dung lại lo, má rất lo cho con cái và ba mà. Má chỉ hay nói tùm lum một chút, lấy công bù thủ đi.

Tôi chỉ ngồi không nói gì nhìn chị em họ nói chuyện mà cười thôi, nói chung coi như mẹ tôi ghi trước một bàn vậy. Tôi nghĩ còn Vinh nữa, không thể nào ảnh không bảo vệ tôi. Hơn nữa má Vinh có đáng sợ lắm đâu mà.

Từ sau hôm đó, tôi qua nhà Vinh chơi và ăn cơm nhiều hơn. Vinh cũng dắt tôi đi chơi với bạn của anh để giới thiệu. Tôi vẫn nhớ thái độ của mấy chị bạn gái học cùng cấp 2, cấp 3 với Vinh, bọn họ luôn nhìn tôi với cái kiểu khó chịu, nói chuyện cũng hay nói gần nói xa, rào trước đón sau này nọ. Bọn họ hay hỏi tại sao tôi không trang điểm, sao không thấy đi dép cao để xứng với Vinh…, toàn những chuyện không liên quan như vạch lá tìm sâu. Họ còn thắc mắc sao tôi lại tốt nghiệp trễ hai năm, tôi nói hoàn cảnh thì họ ra kiểu như không tin và cho rằng tôi học dốt nên ở lại lớp vậy… Nhưng tôi cũng không quan tâm mấy, chuyện gia đình mới đáng phải lưu tâm thôi.

Bệnh của tôi cũng coi như thuyên giảm nhưng hai đứa vẫn chưa được gần nhau, tôi muốn điều trị dứt điểm luôn, không tái phát mới được. Cận Tết tôi cũng tìm được việc làm ở siêu thị Maximark, vị trí kế toán, người ta báo qua Tết sẽ đi làm thử việc ba tháng, lương cũng không cao lắm nhưng đó là lương thử việc thôi.

Bên nhà Vinh coi thầy rồi báo qua cho mẹ tôi là vào ngày 18 tháng Giêng Âm Lịch, gia đình anh gồm ông bà, cha mẹ sẽ qua ngỏ lời dạm hỏi, sau đó 43 ngày sẽ làm đám hỏi đính hôn, đám hỏi xong, hai tháng sau sẽ làm đám cưới. Đám cưới sẽ tổ chức làm hai lần, bên nhà gái trước xong mới tới nhà trai. Y chang như mẹ tôi nói, chỉ trong vòng có mấy tháng là chúng tôi sẽ về một nhà.

Má anh Vinh rất hay gửi đồ bổ và thuốc bổ qua cho tôi uống để mập, mua vải cho tôi may đồ, đi chùa hay đi đâu xa có cái gì đẹp hay lạ cũng mua về cho tôi. Tôi và mẹ anh ngày càng thân thiết hơn, tuy là thân nhưng bác cũng hay nói những điều không thích hợp và thiếu tế nhị. Tôi theo lời như chị hai nói, lấy công bù thủ đi… Bác chỉ có tật xấu đó thôi, còn lại cũng quan tâm tôi và hay hỏi thăm mẹ tôi nữa. Má anh Vinh còn gọi điện và qua nhà mời mẹ tôi đi mua vải may áo dài để làm đám cưới, hai bà thông gia tỏ ra vui vẻ với nhau lắm.

Cận tết, Tiên về nước. Hai đứa tôi dí đầu vào nhau đi ăn, đi chơi lu bù, vì kiểu nào qua Tết tôi cũng đi làm và còn đi lấy chồng nữa. Đúng thời điểm đó mới gọi là nôn nao, xao xuyến kỳ lạ lắm, phải tranh thủ tận hưởng cuộc sống độc thân. Tiên tìm chỗ trang điểm, rồi gợi ý chỗ chụp hình cưới, nó quen nhiều bạn nên lĩnh vực nào cũng giỏi. Nó lên mạng cập nhật các xu hướng thời trang, trang điểm hợp thời, bắt tôi phải dưỡng da và đắp mặt nạ đều hai lần một tuần. Nó còn bắt tôi với anh Vinh đi khám, thử máu và chích ngừa trước cưới nữa. Vinh gặp nó, tuy nó lanh chanh nhưng được cái anh thương tôi nên cũng quý nó lắm.

Tôi như một con mèo con được tất cả mọi người xung quanh quan tâm cao độ, chăm sóc kỹ lưỡng. Từ nhà tôi, các cậu, các dì, mẹ tôi, rồi bạn bè tôi, bên nhà anh Vinh nữa, tất cả đều quan tâm làm tôi vui lắm. Vậy là sau tất cả những sai lầm tuổi mới lớn, những thiếu sót khi chưa trưởng thành thì giờ tôi đã được trở về vòng tay của gia đình và người tôi yêu.

Khi thông tin về đám cưới đám hỏi bắt đầu lan truyền, cũng là lúc tôi gặp phải những điều không mấy vui. Mọi chuyện không suôn sẻ như tôi tưởng.

Vào ngày 27 tết, có một số điện thoại lạ nhắn tin cho tôi.

- Xin chào, cho hỏi phải đây là số của Dung không?

- Dạ, đúng rồi, cho hỏi ai vậy?

- Mình có thể mời Dung đi café được không?

- Nhưng phải biết là ai chứ?

- À, mình là bạn anh Vinh.

- Bạn học hay sao vậy ạ?

- Mình tên Chi, đang làm ở cửa hàng vật tư sắt thép Thái Vinh đây.

Trong khi tôi còn đang mơ hồ, cảnh giác thì suy nghĩ lại có lần tôi đã nghe Vinh nhắc qua người tên Chi này rồi. Nhưng tôi liên quan gì mà mời tôi đi café? Thậm chí tôi chưa từng vô cửa hàng, chỉ có chạy ngang anh Vinh chỉ tôi chứ tôi chưa quen hết người ở trong đó ngoài bác tài xế mà thôi. Người chưa từng gặp tôi, chưa quen biết tôi thì sao lại mời đi café? Tôi có nên hỏi Vinh không? Nhưng lý trí phụ nữ mách bảo hình như có gì đó mờ ám.

- Nhưng chị Chi gặp em có chuyện gì không?

- Có chút chuyện, mình nghĩ bạn nên biết trước đám cưới.

Chuyện ma quỷ gì đây, chuyện gì mà cần biết trước đám cưới nghe thiệt là bực mình và đang để tìm hiểu mà, máu tôi bắt đầu dồn lên đầu. Tự nhiên nhắn tin kiểu đó, mà kiểu quái gì lại biết số điện thoại của tôi không biết? Ừ thì Ok, tôi quyết định sẽ gặp chị ta. Nếu chị có ý đồ chia rẽ hay xấu xa gì thì tôi sẽ không để yên đâu, đừng có tưởng là tôi hiền. Vậy là tôi đồng ý gặp chị Chi đó vào tối 27 tết. Tôi giữ riêng chuyện này cho mình, không nói cho ai nghe kể cả Tiên, xem là chuyện gì cái đã.

Tối, 7 giờ, tôi tới quán hẹn gần Đầm Sen. Vừa bước vô quán tôi liền bật điện thoại ra gọi vì tôi không biết mặt người tên Chi kia. Điện thoại vừa reo tôi đã thấy một người phụ nữ vẫy vẫy tay, tôi đi tới, chị ta đứng dậy chào tôi lịch sự. Mặc dù đang khá điên nhưng tôi tự nhắc mình là phải bình tĩnh, không được để lộ cảm xúc.

- Chào Dung.

- Chào chị.

- Dung ngồi đi.

- Dạ. chị hẹn em có chuyện gì không?

- Đáng lẽ mình nên hẹn Dung sớm hơn nhưng mà hôm nay cửa hàng mới nghỉ, mà mai mình lại về quê rồi.

- Dạ chị cứ nói đi, vì em với chị không quen em cũng không biết nói gì. Chị cần nói gì thì cứ nói, em nghe.

- Mình chỉ muốn chia sẻ vài điều, và hỏi một số chuyện thôi. Nếu mà Dung ngại chỗ nào thì có thể bỏ qua.

- Em nghĩ chị nên nói về chị trước đã.

- À, phải rồi, Dung không biết về mình mà. Thôi để mình giới thiệu, mình là Chi, làm kế toán ở cửa hàng của chú Thái cũng gần năm năm rồi, ngày trước mới ra trường là đã được vô làm. Mình cũng thân với anh Vinh, hai anh em cũng thường xuyên đi chung để tiếp khách, ký hợp đồng...

- Dạ…

- Dung với anh Vinh quen nhau bao lâu rồi?

- Dạ chắc không lâu bằng chị.

- Mình nghe nói hai người sắp cưới hả?

- Dạ, qua Tết đó chị.

- Ồ…

- Chị nói tiếp đi.

- Ừ, thì có chút chuyện, mình cũng suy nghĩ lắm, nhưng mình quyết định nói để Dung biết.

- Dạ em nghe mà, chị cứ nói đi.

Người phụ nữ đó ấp a ấp úng làm cho bụng dạ tôi nóng ran lên, điên hết cả người. Đó giờ chưa bao giờ gặp trường hợp này. Nhưng tôi giả ngơ, không quan tâm, chị ta nói tới đâu tôi nghe tới đó không có ép cũng không tỏ ra nóng lòng gì cả, để coi coi chị ta muốn nói gì.

- Chính xác Dung với anh Vinh quen nhau bao lâu?

- Dạ hơn một năm, có gì không chị?

Tôi không biết sao lại phải trả lời câu hỏi của người này, tôi cứ trả lời theo quán tính, cố gắng tỏ ra bình thản.

- Có bao giờ Dung nghe anh Vinh nhắc tới mình không?

- Dạ chưa chị.

- Thì chuyện cửa hàng, lớn nhỏ gia đình anh Vinh đều tin tưởng giao cho mình giải quyết khi anh Vinh vắng mặt. Trong thời gian anh Vinh hẹn hò với Dung mình rất cực vì anh Vinh thường xuyên bỏ cửa hàng.

- Dạ.

- Không giấu Dung đâu, mình với anh Vinh cũng có chút quan hệ tình cảm ngoài công việc nữa, không biết Dung có biết hay không …

Trời ơi, tôi nghe chị ta nói mà như sét đánh ngang tai, lỗ tai tôi lùng bùng, da đầu muốn bong tróc ra… Tôi phát điên lên, muốn đập phá một vài thứ xung quanh, cục tức chèn ngang cổ họng. Tôi muốn quát lên một tiếng, nhưng phải nhịn, phải thở, phải bình tĩnh coi chuyện này kéo dài tới đâu. Tôi hít thở, nén giận, nắm chặt hai bàn tay ở dưới bàn để người phụ nữa kia không nhìn thấy, không biết mặt tôi có đỏ không nữa vì tôi đang nóng lắm đây mà.

- Dạ, ý chị là sao chị?

- Thì Dung nói đó, anh Vinh chưa bao giờ nhắc mình với Dung, nghe mình cũng thấy hơi buồn nhưng mình cũng đoán là như vậy rồi. Thực ra phụ nữ với nhau cả thôi nên mình chia sẻ với Dung chút chuyện mình đã trải qua, không muốn Dung phải khổ…

Con đàn bà già mồm, rõ ràng đang giở trò chia rẽ đây mà. Đợt này Vinh chết với tôi. Nếu đúng như vậy thì chuyện mèo mả gà đồng này tôi không để yên đâu, không có cưới hỏi gì hết. Dám hứa hẹn chỉ mình tôi, phải chi bà này là một gái bán bia, gái massage thì cũng thôi đi, đằng này… Trời ơi! Tôi nuốt cục tức vô, tiếp tục giả bộ bình tĩnh. Con mẹ đó bắt đầu sụ mặt tỏ vẻ nuối tiếc, buồn bã và trầm tư, liên tục thở dài và nhìn xa xăm.

- Dạ. - Giọng trầm xuống, tôi giả bộ đồng cảm.

- Trong suốt quãng thời gian qua, mình với anh Vinh qua lại như vậy mà anh Vinh giấu Dung, như vậy là không trung thực. Không biết anh Vinh còn giấu Dung gì nữa không?

- Vậy chị biết những gì? Chị đã mời em ra đây chị nói luôn đi.

- Gia đình anh Vinh từ bên nội, bên ngoại mình biết hết. Mình làm chăm chỉ cật lực, được nhiều mối quen tin tưởng nên gia đình anh ấy cũng quý mình lắm. Chuyện không dừng lại ở quan hệ tình cảm đâu Dung ơi!

- Dạ…

- Thôi, để mình nói thẳng, anh Vinh vốn đào hoa, hay đi chơi đêm và các mối quan hệ rất rộng nữa. Thời gian sau khi anh Vinh chia tay bé Diễm, mình cũng chia sẻ rất nhiều, có mấy lần đi nhậu chung, rồi chuyện gì tới cũng tới… Trai gái gần nhau như lửa với rơm vậy. Thôi, anh Vinh sắp lấy vợ, đáng lẽ mình không nên nói mấy điều này. Nhưng lương tâm mình cứ nói là phải kể cho Dung nghe, để Dung hiểu rõ vấn đề mà sau này không khổ.

- Vậy chị muốn nói cho em biết là chị và anh Vinh đã có thời gian quen nhau hả? Mà anh Vinh giấu em, giờ chị đang giúp em biết rõ hơn về chồng sắp cưới của em hả?

- Không hẳn, đơn giản mình chỉ muốn gặp Dung. Gặp rồi mình thấy Dung còn trẻ, hiền quá nên mình chia sẻ chút chuyện. Ngoài ra, mình với anh Vinh còn có chuyện trai gái nữa.

- Hả?

- Thôi Dung bình tĩnh đi. Chuyện cũng qua lâu rồi, giờ hai người sắp là vợ là chồng, mình có nói thì đây cũng là chuyện trong quá khứ rồi. Nhưng mình luôn nghĩ Dung có quyền được biết nên mới nói. Mình sẽ đi đám cưới và chúc phúc hai người nếu được mời. Dung với anh Vinh rất xứng đôi.

- …

- Mà tại anh Vinh không nhắc gì về mình cho Dung nghe nên cũng hơi buồn nhỉ?

- Dạ, cảm ơn chị. Nãy giờ nói chuyện em quên hỏi chị mấy tuổi?

- Ừa, mình 32, lớn hơn anh Vinh mấy tuổi.

- Dạ, em cảm ơn những gì chị đã chia sẻ với em hôm nay. Như lời chị chúc, em sẽ sống hạnh phúc. Là phụ nữ với nhau em cũng mong chị tìm được người xứng đáng với mình.

- Ừ, cảm ơn Dung. không biết sau này có được gặp Dung nữa không?

- Dạ có gì đâu, chị làm ở cửa hàng chắc gặp dài dài mà.

- Ừ, mình phải về rồi, về chuẩn bị đồ còn về quê. Mình có nhắn tin chúc mừng anh Vinh, ảnh cũng chúc mình hạnh phúc nè.

Vừa nói con đàn bà điên vừa cười khoái chí, xoè xoè khoe cái tin nhắn mà gã “chồng sắp cưới” của tôi nhắn cho ả, đúng là số của ông Vinh. Tôi liếc qua cũng thấy câu “Chúc em về quê ăn tết vui vẻ, qua Tết vô anh lì xì cho.” rồi thêm cái gì nữa không rõ… Mắt tôi nổ đom đóm, ruột gan sôi hết lên, cổ chát đắng.

- Dạ, thôi chị về, em chúc chị ăn Tết vui và may mắn.

- Ừa, chầu này mình mời, mình trả. Cảm ơn Dung vì buổi gặp mặt hôm nay.

- Dạ chào chị.

Chị ta váy bó màu đỏ, khoác cái áo len mỏng thời trang, trang điểm kỹ, tóc tém gọn gàng, thu hút nhất là cái môi trái tim, đôi mắt sâu, nhìn rất cuốn hút đối phương. Chị ta đứng dậy đi rồi mà ở bàn café vẫn còn phảng phất mùi dầu thơm nức mũi.

Đầu óc tôi điên đảo, ngồi chết trân ở đó, không biết làm gì mà cũng không suy nghĩ được gì. Đây là cảm giác mà người ta gọi là ghen sao? Sao mà khác hẳn lúc tôi thấy Thái với đứa con gái khác ở cái đám cưới năm nào vậy? Tôi muốn gặp Vinh và hỏi chuyện ngay, mà khoé mắt lại nóng bừng như muốn khóc, tôi lấy hai tay sờ lên mặt mình. Hai bàn tay tôi lạnh ngắt. Tôi đứng dậy, đi thẳng vô toilet, không hiểu sao mà tôi phải khạc liên tục, kiểu như tôi buồn nôn vậy.

Cuộc gặp hôm nay có ý đồ gì, có phải chị đó có ý định khoe với tôi là mình đã ngủ với Vinh, rằng trong thời gian quen tôi, Vinh đã bắt cá hai tay? Chị ta khoe thành tích công việc ở cửa hàng kinh doanh, khoe được gia đình Vinh yêu quý và tin tưởng. Chuyện này có công khai không, có phải là mọi người đều biết chuyện này, chỉ có tôi có mắt như mù không? Chị ta già hơn Vinh mấy tuổi mà hở ra là anh Vinh, anh Vinh ngọt xớt, hình như Vinh cũng kêu người ta là em nữa… Ôi mẹ ơi, đâu là thật, đâu là giả đây? Giờ tôi chỉ muốn gặp Vinh hỏi cho ra lẽ mới được. Tôi cảm thấy có ai đó đang thúc vô bụng mình, đau lắm, đau tới hoa mắt ù tai! Có ai hiểu cho cảm giác của tôi bay giờ không?

Chắc phải mất mất chừng 20 phút tôi mới hoàn hồn. Tôi chỉ là một đứa con gái vừa trưởng thành, quen được bao bọc cho nên lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy bị phản bội. Nhưng đầu óc tôi không quá ngu ngốc, tôi nghĩ không thể tin được một phía. Chị kia có thể nói thật và cũng có thể nói dối, bây giờ nếu muốn biết sự thật tôi phải hỏi người cần hỏi. Tết đến nơi rồi, tôi sợ cái cảnh phải khóc bù lu bù loa vì thất tình lần nữa, mất hết tinh thần, tôi sợ cái cảnh phát điên vì ghen…

Tĩnh tâm, hít thở, tôi gọi cho ông “chồng sắp cưới”.

- Alo anh nghe?

- Anh đang ở đâu thế?

- À anh đang ở cửa hàng, coi người ta dọn dẹp xong rồi, giờ kiểm tra điện đóm này nọ rồi khóa cửa thôi. Anh định xong chạy qua chở em đi chơi nè.

- Em đang ở gần cửa hàng, lát em chạy qua, anh ở đó đi.

Vừa ngay đúng lúc đó, tôi cũng đang muốn vào cái cửa hàng, coi coi chị Chi kia làm hùng làm hổ gì ở đó, để coi coi vị trí mà họ hằng ngày làm chung gần nhau tới cỡ nào.

- Vậy hả? Em đi đâu mà gần đây, anh còn đây, qua đi! Lát xong anh chở đi chơi.

Tôi lạnh lùng tắt máy cái rụp rồi phi xe qua đó. Vừa tới nơi, Vinh đã ra đón, dắt xe vô cửa hàng để khỏi phải mắc công trông. Vinh dẫn tôi đi qua một dãy sắt thép để ngăn nắp trên cả trăm cái kệ, rồi cả những miếng sắt dày, mỏng, nói chung đủ thứ các loại… Tôi liếc mắt tìm xem chỗ nào là chỗ nhân viên ngồi.

- Em ngồi chơi, anh đang khóa mấy cái cầu chì tổng, tắt hết thiết bị để nghỉ Tết.

- Chị Chi ngồi chỗ nào anh?

- Kìa, trong phòng máy lạnh, phòng anh là phòng kế bên. - Anh vừa nói vừa chỉ vào chỗ phía bên tay phải cửa hàng.

Ngồi cũng gần nhau quá! Cái cửa hàng rộng thế này, lúc chỉ có hai người thôi thì làm gì mà chẳng được. Suy nghĩ tới đó, máu tôi sôi lên sùng sục.

- Ủa, mà em biết Chi nữa hả?

- Em biết, biết cũng hơi nhiều.

- Giỡn hoài, anh không nói em, sao em biết?

- Ừ, anh không nói mà chị đó tự nói, chứ em đâu có rảnh là tìm hiểu chuyện của anh chị.

- Nói gì?

Vinh vẫn đang loay hoay, lúi cúi quét quét mấy cái dọc gần ổ điện, không có vẻ quan tâm lắm. Tôi tức lắm, rõ ràng anh còn giả ngây giả ngô.

- Chị đó nói về chuyện anh với chị ấy.

- Hả?

Lúc này anh mới buông tay, tỏ vẻ bất ngờ pha một chút luống cuống.

- Anh bất ngờ hả? Em nói cho anh biết, em còn bất ngờ hơn anh. Anh đã làm những gì sau lưng em? Không phải tự nhiên mà em đòi tới đây, đáng lẽ em không thèm nhìn mặt anh, nhưng em vẫn muốn nghe anh xác nhận. Em biết có thể em sẽ đau lắm nhưng em là một con người luôn tôn trọng sự thật.

Nói tới đó mà tôi đã thấy nghẹn cứng cổ rồi, nhìn nét mặt của anh thì rõ ràng là Chi không nói xạo rồi… Lồng ngực tôi căng tới mức muốn phát nổ.

- Chi gặp em hồi nào? Nói cái gì?

- Chi của anh mới gặp em xong. Chị ta kể về tình cảm của hai người. Chị ta hỏi rằng anh có kể em nghe về chị ta hay không? Rồi chị ta làm việc hiệu quả tới đâu, cái gì chị ta cũng cáng đáng cho anh được… Nói cái quần gì tùm lum hết! – Tôi gào lên.

- Em nói tục với anh đó hả? Cụ thể Chi nói cái gì?

- Đó, em nói đó, anh trả lời đi. Có phải là anh từng quan hệ tình cảm với người ta, anh ngủ với người ta không?

- Ừ, anh có ngủ với Chi!

Một tiếng “ừ” thẳng đơ của anh làm tôi nghe như sét đánh bên tai. Tôi nghiến răng, muốn vùng chạy. Không ngờ tôi cũng có ngày như thế này, thất bại, nhục nhã. Người yêu, chồng sắp cưới của tôi xác nhận là có ngủ với người khác ngay trước mặt tôi. Lúc đầu tôi ghét con đàn bà kia, nhưng bây giờ có lẽ nên cám ơn chị ta thì đúng hơn!

- Anh xác nhận rồi, vậy là chị ta không nói dóc. Vậy mà em từng nghĩ trong một giây phút rằng những lời đó là nói dóc, để em có thể huyễn hoặc vào cái thứ gọi là tình yêu này. Anh nhìn em đáng thương không?

Nước mắt bắt đầu chảy, tôi không còn giữ được bình tĩnh, giọng nói càng ngày càng lớn, bị đứt quãng bởi hơi thở gấp.

- Chia tay đi!

- Em nói cái gì?

- Em NÓI LÀ CHIA- TAY- ĐI! Em không muốn tiếp tục với một người dối trá sau lưng em, miệng lúc nào cũng đòi em phải chung thủy nhưng lại đi phản bội em. Nhân tình của anh còn dám gọi điện gặp mặt và kể cho em nghe mà. Em không biết trong mắt người đó em là cái thứ gì nữa? Em không biết trong mắt anh em thất bại cỡ nào nữa? CHẤM DỨT ĐI! Thương em thì cưới em, không thương em thì đừng có hại đời em như vậy, những gì có với nhau coi như xí xóa. Dẹp!

Hét dứt câu, tôi vùng chạy, vừa chạy vừa khóc, mặt mày tối sầm, trong bụng tức không tả được. Anh chạy theo nhanh như chớp và ôm chặt lấy tôi, xoay người tôi lại, hai tay anh đè lên vai tôi.

- Em chỉ biết la hét vậy thôi hả? Không cho anh giải thích luôn hả?

- Ừ, anh giải thích đi. Nhưng em nói anh biết, em không phải con nít, đừng có mơ mà dụ em. Em mệt rồi, em muốn buông bỏ, em ghét nhìn thấy anh và cả bà kia!

- Anh từng qua lại với Chi trong thời gian mới chia tay Diễm, không hẳn là tình cảm nhưng có ngủ với nhau, anh xác nhận. Nhưng cũng chỉ có một vài lần.

- Ha ha, một vài lần! - Tôi cười chua chát.

- Đó là chuyện trước khi gặp em. Anh là đàn ông, không lẽ anh phải kể cho em nghe tất cả những người anh đã ngủ cho em nghe? Có thể em kể anh nghe chuyện cũ của em, nhưng lúc đó em cũng có men bia rồi, và anh vẫn rất tôn trọng điều đó. Còn chuyện của anh, anh qua lại với bao nhiêu người thì anh không phải cứ kể hết ra là được. Đó là quãng thời gian anh thất tình, anh ăn bánh trả tiền có, anh tình một đêm có, và Chi cũng chỉ là một trong những mối quan hệ không xác định như vậy. Anh có cần phải kể em nghe không? Em có nhu cầu nghe mấy chuyện như vậy không?

- Làm sao chị ta biết số của em?

Anh cầm tay lôi tôi vô bàn làm việc, có một xấp giấy note, trong đó có một tờ ghi số điện thoại của tôi, trên đó ghi: 0908……. – Dung yêu.

Tim tôi hạ nhịp thở, máu tôi cũng hết sôi, mặt tôi cũng hết tái, môi tôi hết run và nói chung toàn thân tôi dịu xuống. Nhưng tôi vẫn chưa hết cảnh giác.

- Chị ta tùy tiện vô chỗ của anh à?

- Thì những lúc không có anh, anh ủy quyền chứ.

- Đàn ông mấy anh, ngủ với người ta một vài lần rồi coi như không có gì xảy ra. Rồi vẫn gặp nhau hằng ngày, vẫn nói chuyện với nhau tỉnh queo. Mấy người không có trái tim hay là dây thần kinh cảm xúc có vấn đề vậy? Sao mấy người có thể như vậy với nhau, biểu ai mà tin cho được?

- Anh nói thiệt, trước kia anh ăn chơi, anh phong lưu, nhưng từ khi quen em rồi anh không như vậy. Em biết sao không? Vì anh thương em, còn trước kia anh chỉ là thất tình, không thể níu kéo được Diễm, anh đâm ra như vậy. Nhưng có em rồi, anh đã dừng lại.

- Anh ngủ với chị ta thôi à? Không có trách nhiệm gì à?

- Trách nhiệm gì em? Anh đâu phải dụ dỗ gái mới lớn mà trách nhiệm, Chi cũng thích, cũng muốn, hai người đi nhậu chung rồi ngủ với nhau thôi. Anh nói em biết, anh không phải loại người vô trách nhiệm, tại em không sống theo kiểu đó, em không dính vô mấy mối quan hệ kiểu đó, chứ không ai đòi trách nhiệm cả, an toàn có bao cao su, không để có bầu. Vì cả hai người ai cũng chỉ muốn tìm vui hay giải sầu nhất thời thôi.

Tôi im lặng suy nghĩ, sao anh biết là tôi không có mối quan hệ kiểu đó… Tôi biết mà, cái kiểu không yêu thương nhau nhưng vẫn lên giường được với nhau. Chuyện tôi với Khang đã như vậy còn gì, nhưng khác ở chỗ, tôi và hắn giả bộ là một cặp… Tôi cố gắng quên đi những tháng ngày đó rồi mà hôm nay lại phải lấy nó ra để minh họa. Vinh nói cũng có lý. Rõ ràng bản thân tôi cũng đâu có kể lúc đó cho anh nghe đâu. Mắt tôi ráo hoảnh, nước mắt cũng đã khô.

- Anh không thích chị kia sao?

- Không, lúc đó anh chả thích ai nổi!

- Vậy còn chị ta?

- Hình như có thích, nhưng anh không đáp trả. Sau lần Chi hỏi anh có thích Chi không, anh xin lỗi và không qua lại ngoài công việc nữa.

- Rồi chị ta tỏ ra bình thường hả?

- Ừ, công việc rất tốt, anh vẫn luôn chi hoa hồng cao khi có hợp đồng lớn. Gia đình anh coi như một nhân viên đắc lực.

- Anh thật sự bình thường với chị ta sao?

- Ừ, lâu lâu cũng giỡn nhưng giữ kẽ. Anh không muốn tự nhiên làm mất tình cảm anh em có sẵn, cũng không thích để bị hiểu lầm, cũng không muốn làm ảnh hưởng tới công việc kinh doanh chung. Cho nên khi quen em, anh nói với Chi liền mà!

Tôi lại im lặng, thầm suy nghĩ và xâu chuỗi vấn đền, dần hiểu ra và tôi suy đoán là bà Chi kia thích Vinh và bị anh từ chối, nhưng vẫn cố tỏ ra mình bình tĩnh, cao thượng và cống hiến cho công việc mà nuôi hy vọng. Đến bây giờ, biết Vinh sắp lấy vợ thì hiện nguyên hình con hồ ly tinh phá hoại, tôi tự nhiên trở thành mục đích bắn tỉa của chị ta. Nhưng có lẽ người tính không bằng trời tính, một đứa luôn tìm hiểu sự thật như tôi, không phải cứ nghe cái gì là nhảy dựng lên. Tôi có một chiến thắng nhẹ đầu đời trong công cuộc ghen tuông… Tôi đã bớt giận nhiều rồi, sau chuyện lần này phải siêng điều tra hơn, phải siêng quan sát hơn. Dù gì thì vẫn phải giữ giá, tỏ vẻ dỗi hờn…

- Tết tới nơi rồi, em không muốn có chuyện, em không muốn làm ảnh hưởng đến mọi người.

- Rồi sao? Ý em là sao? Em nói xong chưa?

- Em về đây, xong rồi.

- Còn muốn chia tay không?

- Để em suy nghĩ lại.

- Xong rồi thì bây giờ tới anh!

- Anh? Anh nói gì?

- Ai cho em nói tục trước mặt anh? Ai cho em chưa gì đã đòi chia tay?

- Rồi sao? Giờ anh muốn gây hả? Có một người gọi cho anh, nói với anh kiểu đó anh có điên lên không? Bực mình hà!

- Sao em hung dữ quá vậy?

- Anh đi mà hỏi cái bà Chi kia đi!

- Được, anh sẽ hỏi!

“Nóng giận không tự sinh ra và mất đi, có chuyển từ người này sang người khác”. Tự dưng bây giờ tôi từ người nóng giận lại là người bị giận. Không biết nên cương hay nên nhu đây? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi không thấy mình sai nên lại ngoe nguẩy đòi đi về.

- Anh gọi điện nói chuyện với thư ký của anh đi, em không có nhu cầu tìm hiểu chuyện của mấy người, em về!

- Em đứng đó!

- Anh đừng có ra lệnh kiểu gia trưởng với em, em không có ba!

- Em đứng đó, để anh nói chuyện cho em nghe, cho em vừa lòng.

Vừa nói anh vừa bấm điện thoại, bật loa ngoài, nhác chờ của bà Chi kia là bài “Thì thầm mùa xuân”… càng nghe càng thấy ghét!

- Alo, Chi nghe nè Vinh!

- Tại sao Chi lại tìm nói chuyện gì với bé Dung vậy?

- Ủa, Dung đã méc với Vinh rồi hả, cô bé nhanh thiệt.

- Tôi hỏi tại sao thì trả lời đi!

- Thì Chi cũng chỉ nói sự thật thôi mà, Chi đâu có nói thêm gì đâu.

- Chi muốn tụi này gây nhau khỏi ăn Tết à?

- Đâu có, đừng hiểu sai vấn đề, mình là người lớn mà, không cần phải quát tháo nhau như vậy.

- Ừ, người lớn không ai mà xử xự như Chi hết. Qua Tết vô để tôi bàn giao Chi xuống Cần Thơ làm, không thì thôi việc!

Nói xong Vinh tắt máy, quay qua nhìn tôi với vẻ mặt hậm hực. Tôi vẫn nghênh mặt, tôi chờ hai tiếng xin lỗi. Anh bực dọc ngồi phịch xuống ghế. Tôi cũng bực dọc bỏ đi, định đi ra dắt xe ra ngoài đi về. Tôi không ngờ Vinh lại quát tháo bà kia lớn tiếng như vậy, đúng kiểu sếp la nhân viên, lại còn dọa cho thôi việc, không biết mọi chuyện có đi quá xa hay không? Không biết là có khi nào anh chỉ hù thôi hay không? Nhưng tôi cũng không thèm quan tâm, chuyện của tôi, tôi còn chưa giải quyết dứt điểm, để ý chuyện thiên hạ làm gì cho mệt.

- Em nói thương mà không tin anh. Vậy sau này có mười cô, hai mươi cô gọi cho em kể chuyện từng ngủ với anh thì em đòi chia tay anh mười lần, hai mươi lần hả?

- Anh mệt mỏi rồi à?

- Anh ghét con gái trả lời anh bằng một câu hỏi!

- Em cũng như con gái khác thôi ha?

- Em lại tiếp tục hỏi anh, anh thật sự không thích, anh đang giận.

- Thì thôi, giận thì không cần phải thấy cho gai mắt, em về cho xong!

- Còn chuyện mình thì sao?

- Qua Tết tính đi!

- Còn từ đây tới Tết thì sao?

- Giờ chứ anh muốn cái gì? Anh không cho em nóng giận trong trường hợp này, anh thiệt quá đáng mà! Em nổi nóng em đòi chia tay là lỗi của em, nhưng đó là có lý do. Anh không thử suy nghĩ cho cảm giác của em hả? Anh hỏi em có tin anh không? Em không tin anh mà em đi hỏi anh, em lắng nghe anh nói nãy giờ hả?

Lại tức lên nữa rồi, nước mắt tôi tự nhiên lại tuôn ra không kiểm soát được, giọng thì nghèn nghẹn… Anh đứng dậy, đi chậm về phía tôi, ôm tôi, hôn lên tóc tôi, nâng cằm tôi lên định hôn môi tôi nhưng tôi hất ra. Hôn hít cái gì, tôi đang tủi thân chết đi được. Tôi lại bỏ đi, lần này đi gần tới chỗ để xe ở cổng rồi…

- Anh xin lỗi bé!

Tôi đứng lại, đây mới là điều tôi chờ và muốn nghe. Tôi đứng đó, không quay lại, giọng của anh nhỏ nhưng đủ rõ…

- Ừa, em về đây, ngày hôm nay chẳng ra cái giống gì hết!

- Anh chở em về.

- Em có xe, em tự đi.

- Giờ này tối rồi. Để anh chở em, lát anh đi taxi về.

- Anh đi mà lo tắt mấy cái cầu dao đi! Đường Tết đông lắm, anh khỏi lo.

- Anh thương em lắm.

- Thôi mệt quá, em về thiệt đây.

Anh tiến lại gần, ôm tôi thêm lần nữa, chặt hơn, vòng tay ấm lắm.

- Anh sẽ không làm gì có lỗi với em đâu, anh hứa. Chuyện hôm nay huề đi, anh xin lỗi rồi mà.

Tôi hứ một nhưng vẫn nâng tay lên ôm lại. Chúng tôi ôm nhau giữa một nơi toàn sắt thép, như một câu trong quảng cáo thép Pomina “những công trình trường tồn mãi mãi theo thời gian”… tôi cũng muốn chuyện của chúng tôi được như vậy.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 28

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Sự Thật Bí Ẩn (Ghost)

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 25


TFBoys Và Hủ Nữ Siêu Quậy

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 37


Biểu Ca Đừng Chạy

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 127


Thú Tập

Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Đam Mỹ

Số chương: 20


Điều Ước Của Dê Con

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 33