Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 28
Chương trước: Quyển 2 - Chương 27
Mặc dù mọi chuyện đã được giải quyết nhưng trong bụng tôi vẫn thấy ấm ức lắm, không lẽ Tết nhất tới nơi mà lại gây gổ? Thực ra tôi vẫn chưa tâm phục khẩu phục, đáng lẽ phải gặp ba mặt một lời, tôi muốn bà Chi kia phải vừa quê vừa xấu hổ trước mặt tôi như những gì ả đã làm với tôi vậy. Tôi lan man nghĩ đủ thứ, suy cho cùng tại yêu phải một người đàn ông đào hoa phong lưu mới vậy. Tôi vẫn quen được cái cảm giác nghĩ tới người yêu mình, thậm chí chồng mình lại làm tình với một đứa khác mà đứa đó lại không phải gái bán hoa. Tâm thì nghĩ kiểu gì ra ngoài xã hội ngoại giao anh cũng phải có mấy va chạm thân xác tình - tiền, nhưng chẳng thà tôi không biết, chứ biết rồi cảm giác bực bội quá.
Tôi chạy xe về, anh cứ chạy xe tò tò theo sau, hết rủ ăn cái này tới ăn cái khác. Anh nói anh đói từ trưa tới giờ không được ăn gì, nói nhăng cuội đủ thứ làm cho tôi vừa bực vừa thấy tội.
- Anh ghé ăn cái gì đi, mắc gì chạy theo em?
- Em ăn thì anh mới ăn.
- Em no rồi, chiều giờ không ăn gì em cũng thấy no.
- Thôi mà, ba ngày nữa Tết rồi mà.
- Ừ.
- Em ăn gì?
Hai đứa cũng ghé vô một quán cơm tấm, mỗi người gọi một đĩa. Cái cảm giác hậm hực trong tôi không biết chừng nào mới hết?
Về tới nhà, anh ùa vô nhà tám chuyện với mẹ, nhìn vui vẻ kiểu như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, nói chuyện với mẹ mà hay liếc liếc qua tôi nữa. Trong bụng tôi mắc cười lắm nhưng vẫn phải giả bộ mặt ngầu. Cứ như vậy thì ngày cũng qua ngày, Tết cũng tới. Năm nay ăn Tết vẫn vui như bình thường, vì chưa có đi làm nên thời gian dành hết cho gia đình, cho bạn bè, năm nay còn có tiết mục qua nhà Vinh để chúc Tết nữa.
Qua Tết là tới sinh nhật, sinh nhật cuối của đời độc thân nên làm tùm lum, lớp thì bạn bè, lớp thì gia đình, nhà Vinh cũng làm cho cái tiệc thân mật. Tôi cũng bắt đầu đi làm, ma mới nên cũng bị nạnh hẹ sai vặt dữ lắm, nhưng không sao, ai mà không như vậy lúc mới đi làm chứ.
Rồi cũng đến ngày đám nói, ông bà, cha mẹ và chú bác Vinh qua nhà, mang trà bánh và trái cây theo. Ba của anh Vinh dõng dạc phát biểu ý kiến muốn kết thân hai nhà, mẹ tôi bắt tay nhà Vinh và đồng ý lời dạm ngõ. Tình cảm càng ngày càng gắn bó, thân thiết, Vinh cũng yêu chiều tôi hơn, không có những vấn đề nhảm nhí tào lao nữa. Anh chăm chỉ đi làm, đi làm về thì lại chạy qua với tôi. Còn về chị kế toán Chi kia thì bị đưa xuống Cần Thơ thiệt, một mối đe dọa đã bị loại bỏ, tôi cũng hơi day dứt chút xíu nhưng đó là hậu quả của hành động thiếu suy nghĩ của người ta, không phải do tôi áp lực gì cả.
Rồi má Vinh cũng lựa được hai cái khúc vải đẹp, bác dẫn tôi đi may áo dài cho đám hỏi, rồi rục rịch tìm chỗ tư vấn áo cưới, chụp hình cưới và trang điểm. Tất cả đều riêng rẽ, áo cưới một tiệm, chụp cưới thuê bên ngoài là các bạn sinh viên có tâm nhưng không có studio, chỉ có fanpage trên facebook, trang điểm là chỗ quen với Tiên.
Thời gian cũng qua nhanh lắm, vì đi làm nên thời gian một ngày cứ trôi qua vùn vụt. Mọi vấn đề như nhà hàng hay thiệp cưới mẹ tôi cũng tìm hiểu nhiều lắm. Tội nghiệp mẹ, có mỗi một đứa con, tới tuổi gả chồng mà chỉ có một mình. Còn phải lo sửa nhà nửa, mẹ tôi sắp kiệt sức tới nơi, Vinh biết nên cũng hay chạy qua hỏi han hoặc phụ này phụ kia. Càng gần tới ngày cưới, tôi càng không nỡ xa mẹ, mủi lòng ghê gớm, mặc dù biết từ Tân Bình qua Gò Vấp mất có nửa tiếng thôi, nhưng mà...
- Mẹ đẻ con gái làm gì? Ngày xưa mẹ đẻ con trai thì giờ nhà có thêm người rồi không?
- Cái con này. Cuối tháng này chị Hà lên ở với mẹ rồi, cơm nước con khỏi phải lo, đi làm về thì do dưỡng sức khỏe, rảnh thì đi chăm sóc sắc đẹp với con Tiên đi, cô dâu là phải đẹp.
- Mai mốt con về nhà Vinh rồi mẹ có lo cho con như vầy nữa không?
- Cô về nhà đó thì tôi lo cái tánh của cô làm mất lòng nhà chồng, lúc đó không ai cứu đâu nghe!
- Mẹ lo cho con con biết, con thương mẹ và cảm ơn mẹ, thấy mẹ cực con xót nhưng thật tình là con khoái được mẹ lo lắm.
- Đúng là cái thứ gì, suốt ngày phây phây không giống mẹ một chút nào, mày chắc chỉ lo chuyện ngày mai thôi chứ ngày mốt cũng không biết há?
- Nhưng con là người tốt, không hại ai không nói xấu ai. Ngoại nói vậy là người tốt rồi đó!
- Chậc, nhớ ngoại quá… phải chi ngoại còn thì vui biết bao nhiêu.
Tôi là đứa đáng ghét, chuyên gia khơi gợi chuyện buồn, tự nhiên mẹ đã cực khổ lo toan vậy mà giờ còn làm mẹ buồn nữa. Nhìn mắt mẹ đỏ lên thì tôi bèn ôm mẹ, hai mẹ con khóc ngon lành.
Thoắt một cái cũng đến ngày đám hỏi rồi, nhà cửa trang trí cũng xong, áo dài, trang điểm cũng đã liên hệ xong, có mỗi ảnh cưới là chưa chụp vì đám hỏi xong mới chụp. Nhà tôi cũng tề tựu đông đủ cả, mỗi người phụ một tay, nhà cửa được trang hoàng sáng sủa và đẹp đẽ.
Đúng giờ nhà Vinh qua, tất cả đàn ông đều mặc vest đen, riêng Vinh mặc vest trắng, nữ thì áo dài hết, bên nhà tôi cũng vậy. Trầu cau, mâm quả và một cái bánh kem lớn, mấy chai rượu tây. Tôi cũng hơi hồi hợp khi bác hai của Vinh mở lời dạm hỏi. Bác mặc áo dài hồng, tóc xoã mượt và thắt một bím tóc nhỏ như là cây cài. Hôm nay ai cũng đẹp, Vinh cũng đẹp trai, ngay chính tôi cũng đẹp, lòng tôi hân hoan phơi phới.
- Hôm nay, được biết trước đó hai nhà cũng có gặp nhau và bàn chuyện bé Dung và Vinh đã được chấp thuận, nên tôi là bác hai của cháu Vinh, thay mặt cả gia đình chú Thái - thím Lan là ba má cháu Vinh, cùng gia đình hai bên nội ngoại qua đây xin phép chính thức ngõ lời dạm hỏi cháu Dung.
- Dạ.
- Tôi xin phép ở đây có bà ngoại, bà nội của Vinh cùng với cậu dì và cô chú bác.
Cả nhà Vinh lần lượt đứng dậy chào bên nhà tôi.
- Dạ, nhà tôi thì ba má cũng không còn, bên nội thì cũng đã không liên lạc từ lâu nên hôm nay gia đính cháu Vinh qua nhà tôi có các cậu dì bên ngoại. Xin cảm ơn sự có mặt của những bậc cha mẹ, ông bà của cháu Vinh đã qua nhà chúng tôi, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
- Dạ, thì hai cháu cũng đã tới tuổi lấy vợ gả chồng, gia đình hai bên cũng hết sức vun vén và đồng thuận. Hai cháu cũng đã gật đầu để tiến đến lâu dài se duyên hai họ. Đại diện gia đình Vinh – cũng là nhà trai, tôi xin dâng mâm quả trầu cau và một ít quà mọn, thể hiện lòng thành để chính thức dạm hỏi mẹ cháu Dung cho cháu Dung về làm vợ Vinh, làm dâu gia đình trong tương lai. Xin hỏi là nhà cháu Dung và cháu Dung có đồng ý không?
- Dạ, nhà tôi xin nhận và xin chấp thuận lời dạm ngõ.
Rồi các anh chị em họ của Vinh bưng mâm quả và qua trao cho anh chị họ cùa tôi. Người lớn thì cúi đầu bắt tay nhau. Vinh thì có chuẩn bị một cái nhẫn nhỏ đeo vô tay áp út của tôi.
Tuy chưa phải đám cưới nhưng tôi hồi hợp dễ sợ, tim đập quá trời, nhất là khi Vinh đeo nhẫn và hai đứa nắm tay nhau.
- Dạ, con xin hứa với bác gái là con sẽ yêu thương Dung, luôn che chở và chăm sóc cho bé, nên bác cứ yên tâm. Con xin cảm ơn bác và Dung đã đồng ý.
Rồi tôi và Vinh cùng thắp lên hai cây đèn cầy lớn theo lời chỉ dạy của người lớn, sau đó thượng trên bàn thờ tượng trưng của tổ tiên ông bà.
Vẻ mặt của Vinh mấy lúc phát biểu chính thức như vậy tỉnh lắm, lời lẽ trôi chảy vô cùng, ngẫm lại đây cũng là một ưu điểm của anh. Còn tôi đứng đó, bị nắm tay hai cái mà má nóng bừng vì mắc cỡ. Cả nhà thấy vậy cũng cười và có chọc quê nữa. Lúc này tôi mới thấy bớt căng thẳng. Trong vài khắc tôi nghĩ tới những gì đã trải qua, những sai lâm của tôi, của Vinh, thôi thì từ bây giờ hai đứa cũng gần chính thức là vợ là chồng, phải yêu cả những điểm xấu của nhau mà sống. Đã đi đến đoạn đường này, cả ông bà cha mẹ hai bên đã gặp nhau, ngày hôm nay thì không phải là đơn giản, đúng là khái niệm mối quan hệ nghiêm túc mà tôi đã đừng đặt ra lúc đầu. Tôi không còn trẻ nữa và cũng không phải là gái ngoan nhu mì, nhưng tôi là con của mẹ tôi, tôi có quyền tự hào vì điều đó!
Hai gia đình thưa hỏi nhau xong xuôi, mọi chuyện diễn ra hết sức suôn sẻ và không khí hết sức nhẹ nhàng, đầm ấm đúng kiểu thân mật. Sau đó mẹ tôi ngỏ lời mời cả hai nhà đi đến nhà hàng dùng bữa cơm thân mật. Vì đàn trai cũng qua giờ gần trưa nên giờ này cũng đến giờ ăn. Càng nghĩ càng thấy mẹ tôi thật chu đáo, tất cả đều đúng nhịp và bài bản, phát biểu và trả lời của mẹ thẳng thắn nhưng không gây mất lòng ai, chắc là ba Vinh cũng có nhắc nên không một ai hỏi đến bên nội hay ba tôi hết, tất cả đều cười nói vui vẻ.
Chuyện cứ như thế trôi qua, còn có cỡ bốn ngày nữa là cưới. Ấy vậy mà đời không như là mơ.
Sau đám hỏi tầm mười ngày, buổi chiều cuối tuần tôi đi ăn với Tiên, hôm nay Vinh nói bận nên hai đứa không hẹn hò. Đang ăn thì điện thoại reo, số bé Vy.
- Chị nghe nè em?
- Chị đang ở đâu vậy chị Dung?
- Chị ở khu 3/2 quận 10.
- Chị rảnh không?
- Có gì không em, bây giờ luôn hả?
- Có, chị chạy qua đây chút đi. Mà chị đang đi với ai vậy?
- Chị đi với bạn chị.
- Chị qua một mình đi, quán café X số… trên Nguyễn Trãi quận 5. Nhanh đi, qua giúp em, không thì không kịp.
- Ừ, ừ, chị qua đây, có gì bình tĩnh nha.
Tôi tắt máy quay qua Tiên nói cho nó nghe chuyện.
- Chắc cũng có gì gấp đó, mày chạy qua đi, tao về cũng được.
- Ừ, vậy đi nha, gặp sau.
Tôi phi xe qua địa chỉ của bé Vy, giọng con nhỏ hớt hải làm tôi thấy lo lo.
Vừa tới nơi đã thấy con bé đứng ngay cửa quán, nó xúi tôi gửi xe nhanh nhanh rồi lôi vô quán, nhìn điệu bộ lấm la lấm lét, còn có một chút hốt hoảng. Vừa ngồi xuống, cô em chồng tương lai thở hổn hển đứt quãng làm tôi không biết chuyện gì xảy ra với nó.
- Chị bình tĩnh nghe em nói nè, bình tĩnh nha.
- Ừ, chị nghe nè, từ từ, uống ly nước cái đi, có chuyện gì?
- Hồi sáng, em nghe anh ba nói chuyện điện thoại với ai mờ ám lắm, hẹn tối nay gặp, rồi còn khuyên người đó đừng buồn, kêu là em với anh ngọt lắm!
Tôi bắt đầu sốt ruột, bé Vy hốp ngụm nước xong nhanh nhảu nói tiếp.
- Xong trưa anh ấy đi mua thuốc gì nhiều lắm, em hỏi ảnh mua cho ai, ảnh nói ảnh mua thuốc bổ cho chị. Mà em nhớ bữa má em có nhờ người lấy thuốc bắc cho chị nhiều rồi mà hôm nay ảnh lại mua thuốc tây. Cho tới chiều, em thấy ảnh diện đồ đẹp, thơm phức, em lại hỏi ảnh đi đâu, ảnh nói đi gặp chị. Không biết sao em nghi lắm, nên em chạy theo, rồi em lén theo ổng tới đây, ổng không nghi gì hết. Trên đó em không biết là ai vì em chưa lên, em không muốn bứt dây động rừng nên em gọi chị. Em gọi chị nghe theo như kiểu chị không biết gì thì em chắc chắn ảnh hẹn cô nào trên đó rồi.
- Hả, sao cưng biết?
- Chị nghe em, bình tĩnh, đi lên đó, nếu là bạn trai hay bạn học bình thường thì coi như chị tình cờ đi cafe gặp, còn nếu có con nào thì…
Nghe con em nói tới đó tim tôi như rớt ra ngoài, tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, tôi rối lắm.
- Thì sao em?
- Thì chị… Chị muốn em lên chung không? Hay là chị đi một mình, em chờ chị dưới này?
- Nếu không phải bạn bè của anh ấy thì sao Vy?
- Thì chị xử sự theo bản năng đi, em đâu có biết đâu. Em chỉ giúp chị tới đây vì em thương chị, em sợ anh em làm gì sau lưng chị.
- Hay em đi với chị đi, coi như hai chị em đi café. Nhưng em có sợ anh ba em la em không?
- Chậc, em không sợ, nhưng em chỉ sợ em cư xử không đúng mực nếu có gì đó không đúng thôi.
- Đi lên với chị nha, để chị có thể bình tĩnh, em làm chị run quá nè.
Hai chị em tôi dẫn nhau đi lên lầu. Quán café có tới hai tầng, không biết là Vinh đang ngồi tầng nào? Theo như lời bé Vy thì đúng là Vinh đang làm gì không phải sau lưng tôi rồi, làm gì có chuyện mua thuốc bổ gì chứ. Tôi thấy hơi nghẹn, khó thở và mất hết tự tin. Bước có mấy bậc thang mà cổ chân tôi cứng ngắc, cảm thấy quần áo chật chội...
Lên lầu một, tôi nhìn dáo dác, bé Vy cũng vậy, và cả hai đều thấy Vinh ngồi phía trong gần phía góc sân khấu có cái cây đàn dương cầm… Tim tôi như ngừng đập. Vinh ngồi đối diện một cô gái tóc ngắn. Cô gái ấy đẹp, đẹp hơn tôi nhiều, sắc sảo nữa, hai tay của cô gái đang nắm một bàn tay trái của Vinh - chồng sắp cưới của tôi. Niềm tin trong tôi sụp đổ ngay tức khắc. Tôi bất ngờ vô cùng, tim đau thiếu điều muốn ngã quỵ tại chỗ, muốn hét lên và đúng như bản năng tôi lao vào cấu xé hai con người đó. Nhưng sự thật là tôi bị chết đứng, bé Vy lay lay vai tôi. Tôi quay qua, nước mắt đã sắp chảy ra rồi, tôi không biết làm sao để mọi chuyện không tồi tệ bây giờ.
- Chị Dung, là… bà Diễm, bồ cũ anh ba…
Như sét đánh ngang tai, tôi lại chết thêm một lần nữa, ai chứ? Người yêu cũ của Vinh, người đã bỏ anh để lấy người khác, giờ sao hai người họ lại nắm tay nắm chân nhau kiểu đó? Giờ tôi làm gì bây giờ? Thiệt lòng tôi đã mất hết niềm tin, có phải tôi đã quá dại khờ khi quá tin Vinh không? Đào hoa thì sao? Người đào hoa thì không biết tới chung thủy sao?
- Chị, chị làm gì đi? Hay chị lại hất ly nước vô mặt bà Diễm đi, bả đang nắm tay anh ba kìa.
- Nếu anh ba em không cho thì người ta có nắm được không?
- Chị, chị phải nói chị là vợ sắp cưới của ảnh đi.
- Không, người kia còn là vợ của người khác rồi mà họ còn nắm tay nhau, hẹn hò nhau kiểu đó, chị thì là cái thá gì hả Vy? Đi về đi em.
- Chị, chị không đi thì em đi.
- Ừ, em làm gì thì làm… Chị đi về, chị mệt rồi.
Tôi vừa nói xong câu, bé Vy nhanh như chớp đã nhanh chân đi lại chỗ của hai người kia. Tôi nhìn theo nhưng không màng tới thế sự nữa. Tôi chán! Lần này tôi buông thiệt. Tôi tự nói trong bụng lần này không thể bị dụ ngọt được nữa, không được phép tổn thương bản thân mình nữa.
Tôi thấy bé Vy vừa bước tới, cô bé như nói gì đó. Người phụ nữ xinh như hoa kia hoảng hồn rút hai bàn tay lại và đứng dậy chào. Mọi thứ diễn ra cứ như một cơn ác mộng, nhưng nhẹ nhàng như cơn gió. Vinh cũng giật mình đảo mắt nhìn quanh và cuối cùng cũng đã thấy tôi. Tôi nhìn lại anh, thẳng vào mắt anh, mắt tôi như nổ tung nhưng trái tim tôi lại tự nhắc mình: “mày phải bình tĩnh, thằng đó không đáng để mày khóc”. Tôi ngây dại, quay lưng bỏ đi. Tôi tự an ủi mình: “nếu khóc thì về nhà rồi hãy khóc Dung à, mày khóc ở đây người ta cười vô mặt, người ta coi thường mày”.
Tôi ủ rũ bước xuống, ra khỏi quán để hít chút không khí, nếu còn cứ ở trong đó chắc tôi chết vì ngạt mất. Bé Vy chạy theo tôi:
- Chị Dung, chị có sao không vậy? Em về chung với chị nha?
- Ừ, về chung với chị đi.
Tôi vẫn thơ thẩn lắm. Ngay sau đó, tôi thấy Vinh cũng chạy xuống tới, đứng ngay chỗ người giữ xe đang dắt xe tôi ra, không nói gì, chỉ chặn ngay đó, vẻ mặt không tỏ vẻ biết lỗi. Nhưng thôi rồi, cái loại đàn ông mà vợ người khác cũng thèm thì tôi đây cũng bỏ đi là vừa.
- Anh tránh ra cho người ta dẫn xe em ra coi.
- Không!
- Ừ, vậy em bỏ xe, em về với Vy.
- Con Vy, ai cho mày về? Chị ba sẽ về với anh.
- Dẹp, anh ra chỗ khác hoặc em về với bé Vy. Anh lên đó mà lo cho bạn gái cũ của anh đi, sao hẹn hò cafe lại bỏ người ta ở đó? Anh tránh ra, em không phải, cũng chưa phải là vợ anh, em chưa bước chân vô nhà anh đừng nói em là chị ba, chị tư gì hết! - Tôi hằn học gắt lên.
- Anh cần nói chuyện với em!
- Giờ em không thích nói chuyện với anh, em không thích nhìn thấy mặt của anh, để yên em đi. Đừng có bày đặt mà lớn tiếng với em ở đây.
- Anh ba đi ra để em với chị Dung về. Nói chuyện sau đi, vùng vằng người ta nhìn kỳ chết. – Cái Vy chen vào với vẻ không hài lòng.
- Mày im, anh kêu mày im rồi mà!
- Anh không phải giận cái chém thớt, ANH CÓ TRÁNH RA CHỖ KHÁC KHÔNG?
- Anh không tránh!
Anh vừa nói vừa nắm lấy cổ tay tôi. Tôi vùng ra, trong lúc quẫn trí, tôi lao chạy ra đường, Vinh với theo nhưng không kịp. Vừa lúc đó có một chiếc xe máy vừa chạy tới, thắng không kịp nên đâm sầm vô tôi. Tiếng la hét vang lên cả một góc đường.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 29