Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 29

Chương trước: Quyển 2 - Chương 28



Tôi bị bánh xe trước cán qua bàn chân, té xuống đường bị trầy một bên đùi và đầu gối, máu chảy đầm đìa. Nhưng tôi không cảm thấy gì cả, bé Vy và mọi người chạy ra đỡ tôi dậy, tôi bị rách hết quần chỗ bị cọ xát xuống đường, vài phút thôi mà giao thông đã bị tắc nghẽn. Tôi có cảm giác mình như hồn ma, không còn sức lực, không suy nghĩ, không khóc, không cười, không đau. không quan tâm xung quanh, thậm chí tôi còn không biết mình là ai nữa mà. Mặt tôi tái xanh, nhợt nhạt.

Diễn biến xảy ra nhanh lắm nhưng với tôi thì chậm từng khắc một. Vinh ta lao ra túm lấy cổ áo người đụng vào tôi, hay nói cách khác là người đã đen đủi gặp tôi đâm đầu vào xe họ. Anh chửi bới, rồi đấm ngươi ta, tôi thấy nhảm lắm, nhưng không hiểu sao lúc đó tôi như kẻ vô hồn, không phản ứng gì cả. Rồi mọi người xung quanh can ngăn và kêu công an tới.

- Tôi xin lỗi cô, tôi sẽ đền tiền thuốc cho cô. Cô đi khám đi, chụp phim hay sao tôi đền hết.

Tôi hất tay, lắc đầu:

- Xin lỗi chú, tại con chạy ra đường lúc chú đang chạy mà, cũng là lỗi của con. Con không sao đâu, chú đi đi. Anh buông người ta ra đi. Anh không cần phải làm như vậy, người ta lớn tuổi rồi.

Bé Vy cũng can ngăn, vài người ở đó cũng nói thấy tôi chạy ra đường chứ không phải là người ta chạy ẩu. Rồi người đụng tôi rời đi đi, tôi không dám đòi đền thuốc gì cả.

Tôi được dìu vô gần trong quán, tôi không biết người phụ nữ xinh đẹp kia đã về chưa, hay cô ta còn ru rú trên đó nhìn xuống mà cười cợt tôi nữa? Chậc, chua chát thay cho tôi, tôi thất bại quá rồi, thất bại toàn diện. Anh ta cứ đến gần là tôi lại xô ra, tôi chỉ bám vô bé Vy.

- Chị thấy rát quá, Vy chở chị đi rửa chỗ trầy này đi. - Tôi nói nhỏ với Vy.

- Dạ!

Lúc nãy tôi đang ức chế chỉ muốn bỏ đi chỗ khác thôi, không ngờ đi đứng kiểu gì mà lại xảy ra chuyện như vậy. Tự nhiên thành trung tâm sự chú ý, mọi người xung quanh cũng đoán già đoán non xì xầm này nọ, người ta nói nhìn tôi đáng thương, tội nghiệp, tôi nghe thấy hết chứ. Tôi nhờ anh giữ xe kêu chủ quán cafe cho tôi gửi xe có gì lấy sau, người ta cũng đồng ý giữ xe lại để ngày mai tôi tới lấy.

Vinh tới gần, cố tình đỡ tôi lên.

- Không cần, anh lên với bạn anh đi, em sẽ nhờ người khác đỡ em. Anh làm ơn, tôn trọng em một lần đi, một lần này thôi, đừng đụng vào em...

- Anh chở em đi!

- Anh tránh ra khỏi tầm mắt em là em cám ơn anh rồi. Em kìm nén lắm mới được như vậy, anh muốn thấy em thê thảm khóc lóc anh mới vừa lòng hay sao? Em đau lắm, để bé Vy chở em đi, tránh xa em ra!

Tôi nói nhỏ gần tai chỉ đủ để anh nghe, tôi sợ mọi người xung quanh nghe câu chuyện của mình, ít nhất người ta chưa hiểu rõ nó như thế nào. Tôi vẫn cố gắng giữ thể diện cho nhau hết mức có thể.

Anh nghe tôi van xin, bất lực, tự ái đứng dậy né ra chỗ khác, ánh mắt đầy ăn năn, nhưng tôi không muốn quan tâm. Tôi nhờ người ta đỡ tôi lên xe bé Vy ngồi. Nãy giờ con bé cũng quát nạt anh nó mấy lần, nó còn nổi điên hơn tôi. Tôi cố nén cơn nghẹn, cơn giận, cơn đau, cơn buồn của mình một lần nữa, lên xe ngồi mà không nhìn lại phía sau.

- Gần đây có bệnh viện Nguyễn Trãi, em chở chị tới đó nha?

- Ừ.

- Xin lỗi chị, em muốn cho chị biết nhưng lại thành ra hại chị như vậy.

- Sao lại xin lỗi, ngu quá, nói tào lao, lo chạy xe nhìn đường đi kìa.

- Chị ơi, chị có sao không?

- Chị có sao, nhìn chị nè, mới bị tông xe còn hỏi chị có sao không?

- Tội nghiệp chị, em thương chị quá. Anh ba tệ quá, em thiệt thất vọng về ảnh.

- Cám ơn em.

- Chị có chia tay ảnh em cũng không khuyên gì đâu, em sẽ ủng hộ chị. Em sẽ làm bạn của chị để chia sẻ cảm giác của chị.

- Ừa, cảm ơn em.

Con bé sụt sùi, tôi thấy có nước mắt bay ngược ra phía sau, tôi đưa tay ra lau nước mắt cho em, còn nước mắt của tôi, tôi nuốt vào lòng.

Vô bệnh viện, y tá rửa và sức thuốc lên vết trầy của tôi rát và sót kinh khủng. Sau đó đi chụp hình x-quang bàn chân, may mà không bị làm sao, chỉ bị bầm và xây xát một chút. Bình thường chắc là tôi đã la oang oang lên, nhưng sao hôm nay tôi bản lĩnh quá, tôi ngoan và mạnh mẽ quá. Tôi còn phải nể mình nữa mà.

Xong xuôi, cô bé chở tôi về nhà, nhìn mặt cô em vừa dễ thương lại vừa tội nghiêp. Cô bé chạy thật chậm, sợ tôi đau, cả hai không nói câu nào vì thật ra tôi cũng không biết nói gì.

- Vy chạy thấy cái khách sạn nào cho chị vô nha.

- Dạ? Khách sạn hả chị?

- Ừ, chị vô nằm nghỉ một chút, chị hơi mệt, hết mệt xong chị sẽ đi taxi về nhà. Giờ chị cũng chưa muốn về.

- Em vô với chị nha?

- Em sợ chị làm gì ngu sao? Không đâu, chi ê ẩm người quá, muốn nằm một chút thiệt mà.

- Em nằm chung có sao đâu?

- Nhưng chị muốn nằm một mình.

- Dạ, chị nói vậy thì em biết rồi. Nhưng hứa với em là chị không làm gì nha?

- Ừa, chị hứa, có thể chị không yêu anh em nữa nhưng chị còn yêu đời lắm.

- Dạ.

Điện thoại tôi reo, Vinh gọi, tôi tắt máy. Vừa tắt xong thì anh lại gọi cho bé Vy. Bé Vy nghe điện thoại reo nhưng đang chạy xe nên không nghe được.

- Vy nghe điện thoại đi, nói với anh ba em là chị mệt nên em đưa chị về nhà an toàn rồi, nói thêm là chị không muốn gặp ảnh, khi nào muốn chị sẽ liên lạc.

- Dạ.

Rồi Vy tấp vô lề bắt máy, em ấy nói y như lời tôi nói rồi tắt máy. Tiếp tục chạy được một đoạn thì có một dãy khách sạn, bé Vy chọn một khách sạn khang trang, sạch sẽ, nó vẫn muốn vô chung nhưng tôi lắc đầu.

- Chuyện bữa nay Vy đừng nói ai biết nha, chị không muốn người lớn phải phiền lòng vì mình.

- Dạ, em biết rồi. Chừng nào về tới nhà chị gọi em nha?

- Ok em, em chạy xe cẩn thận nha.

- Dạ.

- Bye bé.

- Bye chị.

Cô bé quay đi bất lực, nhân viên khách sạn nhìn tôi tả tơi đầy thương tích vô lấy phòng một mình cũng tò mò.

- Mình mới bị té xe, xe bị đem lên phường rồi, bây giờ chưa dám về nhà sợ ba má chửi nên trốn khách sạn, được chưa?

- Dạ, dạ.

- Đó giờ chưa thấy người nào bị té xe hay sao?

Tôi nói rồi cầm chìa khoá, đi cà nhắc đến thang máy, chắc mấy đứa lễ tân thấy tôi bị thương nên cho ở lầu một. Vừa mở cửa phòng, tôi khoá lại liền... và rồi tôi bắt đầu khóc, cơn khóc mà tôi đã nhịn nín từ cả buổi. Tôi khóc như mưa. Tôi khóc lớn để vơi đi bớt ấm ức, tôi đập đầu vào tường, tôi tìm cảm giác đau nào đó để đau hơn cảm giác này. Giây phút này tôi đang sống thật với cảm giác, cảm xúc của mình. Tôi đau lắm, đau từ trong ra ngoài. Không phải tôi ghen, mà là tôi cảm thấy thất bại, thất vọng, sụp đỗ, mất niềm tin...

Tôi vật vã nằm dài ra giường. đang khóc thì tự nhiên nghe gõ cửa, tôi cà nhắc bước ra mở hé thì thấy bé Vy, cô bé vì lo quá nên đã quay lại lên tìm tôi.

- Chị cho em vô với chị Dung?

Tôi mở cửa, rồi ngồi bệt xuống sàn, mất hết sức lực. Tôi bắt đầu kể lể, than thở, những tiếng nấc, tiếng rên rỉ của tôi như tiếng ma chết oan vang khắp phòng khách sạn, nghe thật ám ảnh.

- Chị đã làm gì sai? Tại sao anh em lại đối xử với chị như vậy? Ngay từ đầu nói lời thương chị, chị đã năn nỉ anh đừng coi chị như cái bóng của bà Diễm rồi. Vy ơi, chị khổ quá, chị đau quá!

Bé Vy không nói gì, chỉ thút thít khóc theo, ôm tôi, vỗ lưng an ủi, lau nước mắt cho tôi. Cảnh tượng gần giống lần tôi với Tiên khóc sau khi chia tay Thái.

- Giờ chị phải làm sao? Chị không muốn cưới nữa, chị muốn dừng lại Vy à. Chị không muốn nhìn thấy mặt Vinh nữa.

- Cho dù chị có cưới hay bỏ ảnh thì mãi mãi em coi chị là chị dâu của em. Em thương chị, chị thiệt tình, chị hoà đồng không thích thể hiện gì hết, chị gần gũi lắm. Ảnh mất chị là do ảnh ngu, chị đừng tự làm khổ mình nữa. Hôm nay nhìn chị em chỉ muốn moi ruột bà Diễm ra thôi.

- Còn có một tháng nữa là cưới rồi, chị làm sao đây Vy? Lát về chị nói sao với mẹ chị đây? Chị làm sao đây? Mẹ chị bạc tóc để chỉ lo đám cưới của chị, gần xong hết rồi Vy ơi!

- Hồi nãy anh Vinh có gọi, nói ảnh chạy qua nhà chị, em nói như chị nói nên ảnh la em quá trời. Ảnh la em không biết năn nỉ chị dùm, không biết lo cho chị, em có cãi lại, em chửi anh ấy vì làm khổ chị, rồi em tắt máy.

- Nhưng tại sao? Cả chị Diễm kia, chị ta có chồng hạnh phúc rồi còn làm như vậy với chị, sao sớm không hẹn nhau mà chờ chị sắp cưới mới bắt đầu giở trò? Chị có làm gì bà ấy đâu mà lại như vậy? Anh Vinh cũng bắt tay với bả lừa dối chị. Giờ tim chị đau lắm, như có ai lấy dao đâm vô vậy, nát hết rồi Vy ơi, không cứu vãn được nữa đâu em ơi!

Tôi lại khóc toáng lên, oan ức, đau khổ tột cùng, cái cảm giác bị phản bội, bất lực vì bị người ta coi thường, cảm giác tủi thân vì bị tổn thương, cảm giác muốn buông bỏ nhưng trong lòng thì còn yêu còn vương vấn.

Khóc chán chê, tôi leo lên giường nằm co ro, quay mặt vô tường, cứ một hồi lại nấc lên rồi lại sụt sùi, mũi nghẹt cứng, mắt thì nặng trĩu, mặt thì sưng. Nghĩ lại, sao con người ta nói thương yêu nhau làm gì để mà làm khổ làm đau nhau như vậy? Thật quá nhẫn tâm! Lồng ngực tôi lâu lâu lại căng lên khó thở. Bé Vy ngồi bên mép giường thở dài, hai chị em không nói với nhau tiếng nào. Con bé chắc cũng thương, cũng thấy tội thôi chứ làm sao bé hiểu được tôi đang phải chịu là thứ cảm giác gì. Đến tôi còn không biết đó là thứ gì nữa mà.

- Thôi trễ rồi, chị về, mẹ chị trông. Em cũng về đi.

- Để em chở chị về!

- Thôi, ở đây đang gần nhà em, em về cho tiện. Chị đi taxi về.

- Còn xe chị?

- Mai chị nhờ anh chị qua lấy, chị còn giữ thẻ đây mà.

- Để em kêu taxi cho chị. Nhưng mà về bác hỏi thì chị nói sao?

- Chị nói bị té xe thôi, té xe đau quá nên khóc…

- Chậc, tự nhiên lại tùm lum ra như vầy, phải chi em biết trước thì em đã cản không cho ảnh đi tới quán café đó rồi.

- Chị dặn nè, em cứ nói là hai chị em vô tình lên đó gặp thôi nha. Đừng nói nhiều về những gì em biết, một là để em không bị khó xử với anh của em, hai là chị muốn anh của em tự xác nhận tất cả với chị.

- Vậy là ảnh còn có cơ hội hả chị?

- Không em, cho dù chia tay cũng phải chân thật đến phút cuối…

- Em tội nghiệp chị, nhìn chị yếu đuối như vậy mà chị xử lý chuyện khi nãy em bất ngờ dễ sợ. Em tưởng chị sẽ chửi bới với lại cho anh ba vài bạt tai…

- Vì lúc đó chị không đủ sức. Chị sợ khi tiếp cận chị không kiềm chế được sẽ khóc than vật vã, chị sợ người ta cười vô mặt chị đó, chứ hay ho gì đâu em.

- Chị, chị còn thương anh ba em không?

- Em nghĩ là thương rồi hết thương chỉ nói một lời là xong sao em? Chị khổ quá…

- … Dạ, thôi, để em kêu taxi cho chị.

- Ừa.

Taxi tới, thanh toán tiền phòng rồi hai chị em đi về. Vy vẫn luyến tiếc lắm, còn tôi bắt đầu cuộc đấu tranh tư tưởng cho bản thân. Giờ tôi phải làm sao với Vinh, phải giải quyết mối quan hệ này như thế nào, phải nói gì với mẹ đây? Và quan trọng là phải sống như thế nào trong khi chỉ còn có một tháng nữa là tới đám cưới? Có phải ông trời đang trừng phạt vì những gì tôi đã làm trước kia, không bao giờ cho tôi được toại nguyện vì đã gây ra lỗi lầm quá lớn hay không? Tưởng như mọi chuyện chỉ cần với tay là chạm tới hạnh phúc mĩ mãn, tôi hụt hẫng và xuống tinh thần vô cùng.

Ngồi trên taxi, mở hé cửa kiếng… tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều tới nhân quả. Tôi suy nghĩ nhiều về những gì ngoại hay nói với tôi về chuyện lúc còn trẻ làm ác, làm sai thì sau này sẽ bị quả báo, quả báo nhãn tiền… Còn một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới thì bây giờ tôi bắt đầu nghĩ tới, đó là hối hận. Không biết tôi có nên hối hận vì những quyết định của mình không? Bây giờ hối hận thì có trễ quá không? Hay có khi nào ngay từ đầu tôi cũng chỉ là con mồi để Vinh che lấp khoảng trống của Diễm, có khi nào anh muốn cưới tôi cho xong bề vợ con rồi lại thoải mái mèo mả gà đồng sau lưng tôi? Tôi có nên hối hận vì mình đã quá thật lòng, đã quá tin tưởng, quá chủ quan và ảo tưởng về giá trị của sự thủy chung? Tôi ngu tới mức nghĩ rằng tôi chân thành thì người ta sẽ chân thành với mình. Tôi chợt nhớ lại lúc tôi từ bệnh viện về, chạy ngang ngã tư thấy Thái đứng đó tìm kiếm tôi… Người tốt như vậy thì tôi lại đánh mất và tổn thương anh. Tôi thở dài và nước mắt lại chảy ra. Gần tới nhà rồi, tôi nhanh tay quẹt qua quẹt lại để mẹ không lo lắng, ngồi trên xe không nói một tiếng nào với bác tài xế.

Tôi xuống xe, mở cửa, lê lết cái thân tàn ma dại vô nhà. Mẹ chắc ăn tối rồi, đang ngồi ngay cái bàn quen thuộc, mẹ đang lựa lựa mấy mẫu thiệp cưới. Nhìn mẹ, lòng tôi thắt lại, tôi muốn chạy lại ôm mẹ và kể toàn bộ sự thật quá, nhưng có điều gì đó lại chặn lại.

- Mẹ, con mới về!

- Trời đất ơi, sao vậy con? - Mẹ thảng thốt khi nhìn bộ dạng rách rưới của tôi.

- Con bị tông xe. Nhưng con đi rửa vết thương và chụp hình X-quang rồi, không sao mẹ ơi.

- Trời ơi, cưới hỏi tới nơi rồi. Rồi người ta đụng xong chạy đi mất rồi hả?

- Không phải, tại con đi bậy. Con lấn đường xong bị té rồi người ta quẹt con thôi, xe con không có bị gì hết, nhưng gởi rồi mai lấy về.

- Sao con chạy xe kỳ vậy, còn có một tháng nữa là cưới, lỡ con bị cái gì thì sao? Có thuốc men gì không?

- Dạ có thuốc giảm đau, thuốc rửa vết thương.

- Ừ, con tắm đi, để mẹ lên phòng con lấy đồ cho. Đợi mấy ngày nữa đóng vảy thì mẹ sẽ bôi mỡ trăn cho không bị thẹo.

- Dạ, chắc tối nay con ngủ với mẹ quá.

- Ừ.

Tôi cà nhắc tới ôm cổ mẹ, chẳng mấy khi mẹ con tôi yêu thương nhau mà thể hiện cả. Vừa chạm vô mẹ, lòng tôi siết thêm cái nữa, nước mắt sắp tuôn ra… nhưng tôi lại kiềm chế.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 30

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trò Chơi Của Quỷ

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 9


Vô Hạn Khủng Bố

Thể loại: Khoa Huyễn, Dị Năng

Số chương: 792


Sở Sở Ở Thanh Triều

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 50


Cớ Sao Lại Trở Nên Nông Cạn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 6


Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 32