Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 30
Chương trước: Quyển 2 - Chương 29
Vô nhà tắm, tôi lại khóc lần nữa, khóc dưới vòi sen. Mẹ thấy chân tôi bị vậy nên lấy cho tôi cái đầm mặc cho thoải mái. Nước phun tới chỗ nào tôi thấy như gai đâm vào chỗ đó, toàn thân bắt đầu nhức nhối. Tôi khóc xong, tắm xong, cố gắng rửa mặt để tỉnh táo. Vì tôi khá mít ướt nên chuyện mặt mày tôi xưng xỉa lên vì bị té xe là chuyện thường mà, mẹ tôi cũng không nghi ngờ gì.
Ra ngoài, tôi thấy Vinh đã ngồi đó cùng với mẹ, chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận về tính mỹ thuật của mấy cái thiệp mẹ đang chọn dở. Vừa thấy anh, tôi đã muốn đấm cho một cái rồi, nhưng có mẹ nên tôi phải tỏ ra bình thường.
- Đó, con nhìn đó. Cưới hỏi tới nơi mà chạy xe sao để bị như vậy đó, xót hết ruột gan với cái con này!
Mẹ tôi hiền quá, ngây thơ quá, đâu có biết gì đâu, còn nói như con gái mẹ sai vậy.
- Em có sao không?
- Sắp chết rồi. Thôi, hai người ngồi bàn bạc đi, con mệt quá lên lầu nghỉ một chút.
- Ủa, sao nói là bữa nay ngủ chung với mẹ, đau chân mà còn đi lên lầu làm cái gì?
- Con đổi ý rồi mẹ.
Nói xong tôi quay đi, mẹ vẫn lọ mọ ngồi coi mấy cái thiệp, anh đã nhanh chân tới đỡ tôi. Tôi hất tay ra tự đi, anh đoán được là tôi chưa nói với mẹ nên lợi dụng tò tò đi theo tôi lên phòng.
Tôi lê lết những bước chân nặng nề, ê ẩm của mình lên giường, anh ngồi ở ghế bàn máy tính. Tôi không quan tâm, kể ra tôi cũng hay lắm, mặt lạnh như tiền, không tỏ vẻ giận dỗi, không đay nghiến, không khóc, nói chung mặt không một chút biến sắc. Có lẽ tôi càng như vậy thì anh càng sợ trong bụng.
Tôi ngồi quay lưng, anh cứ nhìn tôi từ phía sau. Hai đứa ngồi như vậy khoảng năm phút hay gì đó, đến lúc tôi không nhịn được đành phải lên tiếng:
- Anh tới đây làm gì?
- Anh lo cho em
- Chứ không phải anh tới để coi em thê thảm ra sao sao? Như anh thấy đó, em chưa chết.
- Em đừng nói vậy, giờ anh biết em đang giận.
- Ừ, em giận, biết em giận thì còn qua đây làm chi?
- Anh chưa nói xong, em có thể tôn trọng anh chút mà không cắt ngang được không?
- Ừ, tôn trọng, anh cứ nói đi... Ha ha, tôn trọng.
Tôi cười chua chát, rồi chắt lưỡi, thở dài mấy hơi liên tiếp. Anh cũng thở dài, im lặng, nãy giờ tôi vẫn chưa quay lại nhìn anh một lần nào. Tôi khát nước quá mà nãy quên không uống, mới nói có mấy câu mà cổ họng tôi đắng ngắt, khô ran.
- Vinh, con bước xuống cầm mấy cái trứng gà lên lăn cho con Dung đi, sẵn lấy nước lên trển uống dùm mẹ coi!
- Dạ.
Mẹ tôi còn kêu Vinh thân thiết bằng mẹ con mất rồi, giờ tôi phải làm sao? Bụng tôi giận lắm, nhưng tôi không hiểu sao trước mặt Vinh tôi không buồn khóc, không muốn khóc... Hay tôi đã hết nước mắt rồi, tôi không rõ nữa.
Anh bưng lên cả một mâm, nào là dầu xoa, bốn cái trứng gà luộc, một ca nước đá lạnh... Mẹ tôi luộc trứng và chuẩn bị nước cho 2 đứa nãy giờ.
- Để anh lăn trứng cho em bớt bầm.
- Để đó em tự làm. Từ đây về sau, cái gì em làm được em sẽ tự làm, anh khỏi lo.
Anh bất lực đẩy cái mâm qua chỗ tôi. Tôi lột mấy cái trứng gà ra lăn, anh cố lại gần động vô nhưng tôi không cho. Tôi rướn người đau đớn lấy ly nước uống.
- Anh ngồi xê ra đi, tay anh không phải dành để làm mấy chuyện này, tay anh là để nắm tay người đẹp. Anh nói gì thì nói tiếp đi, không thì anh về đi, em nghỉ ngơi. Em nghĩ là em cũng phải mệt rồi chứ.
- Em đừng ghen, đừng giận anh. Cho anh giải thích cho em nghe, nghe xong em quyết sao cũng được.
- Ok, nghe xong quyết sao cũng được. Đáng lẽ tới khi nào em gọi anh hãy qua, vì bây giờ em không thích thấy anh, em không thích nghe anh, cho nên những gì anh nói chỉ làm em chướng tai thêm thôi. Nhưng kệ, anh cứ nói đi.
- Diễm mới có chuyện buồn. Diễm bị mất con, mà đợt này chồng đi công tác nước ngoài không có ai chia sẻ... nên Diễm mới gọi anh, sẵn nghe tin mình sắp cưới Diễm chúc mừng luôn.
- Ừa.
- Em có thấy thông cảm không?
- Không!
- Sao vậy?
- Vì em thấy chướng tai.
- Sao chướng tai?
- Trên đời này, chị ta không có ai để chia sẻ hay sao mà phải gặp anh để chia sẻ?
- Tụi anh chỉ coi nhau là bạn thôi mà.
- Ừ, bạn. Bây giờ em cũng đang buồn, để em gọi cho bạn trai cũ em đến để chia sẻ.
- Em đừng có nói kiểu đó với anh!
- Em bây giờ nói kiểu gì là chuyện của em, có sao không? Từ khi anh làm gì sau lưng em. Nói thẳng ra là anh không có quyền gì để bắt bẻ hay đòi hỏi em phải nói kiểu gì với anh đâu.
- Em là vợ anh!
- Em chưa là vợ anh, mà bây giờ em không muốn điều đó nữa. Chiều này em vẫn muốn nhưng giờ hết rồi.
- Em nói cái gì vậy? Em nói vậy ý gì?
- Em nói thẳng ra nha, hoãn hay huỷ gì luôn đi, khỏi cưới nữa. Chắc ba má anh cũng chưa gửi thiệp cho ai đâu.
- Sao em vô trách nhiệm vậy? Sao em có thể nói ra hay vậy?
- Sao em không nói được?
- Bao nhiêu người lớn đã vì chuyện mình mà em? Anh xin lỗi em.
- Bỏ đi, em sẽ cúi đầu từng người mà xin lỗi. Em không còn hứng thú để cưới, chưa cưới mà em đã cảm thấy như vậy rồi. Em không còn hứng thú cưới hỏi gì nữa đâu.
- Em à…
- Để em nói cho anh nghe, nếu mà không thương nhau, anh không thương em hết lòng, không vì em mà vượt qua mọi cám dỗ được thì dừng đi. Chưa trễ đâu, đừng làm khổ em!
- Dung à, anh xin lỗi. Em đừng nói vậy anh thấy sợ quá! Anh sai rồi, anh xin lỗi em mà.
- Em bình thường lắm, trái tim của em cũng nhỏ, không thể chịu nổi mấy chuyện này. Nếu anh ăn nhậu, anh gái gú làng chơi, em chịu được hết... Nhưng đó là ai? Chẳng phải em ghen hay ghét gì bồ cũ của anh đâu, mà em nhìn anh, anh không thể nào hiểu được cảm giác của em. Em mà có chồng rồi em sẽ không dám gặp bạn trai cũ của em đâu, huống gì là chồng của người khác. Em nói anh biết, em từng nghĩ rằng “một thằng vợ người khác vẫn thèm thì bỏ đi là vừa”. Em sắp cảm thấy hối hận vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Thật đó!
- Dung, bỏ qua cho anh lần này.
- Anh cũng dự đoán trước, khi bị em biết anh xin lỗi vậy thôi phải không? Mai mốt cưới nhau anh ngủ với người khác về xin lỗi em là xong, anh đem bệnh về xin lỗi em là xong, anh đem con rơi về nuôi xin lỗi em là xong phải không?
- Mà anh có như vậy đâu?
- Nếu như em không biết, nếu em không vô tình gặp anh thì sao? Anh giấu em tới khi nào anh?
- Em không thương anh sao? Anh biết là em đang giận nên em nói vậy, anh chịu hết, nhưng đừng có nói tới chuyện không cưới được không em?
- Em thương anh chứ sao không? Nhưng em cũng thương em chứ, tội nghiệp em lắm anh à. Anh bắt đầu làm em có cảm giác hôn nhân là nấm mồ rồi. Em sợ, em sợ lắm. Em sợ cảm giác bị cắm sừng mà không thể nói với ai, anh thì cứ xin lỗi, anh không thấy vô nghĩa sao?
- Giờ em muốn anh chứng minh sao? Anh không muốn mất em.
- Anh cũng muốn là lâu lâu gặp người yêu cũ, nắm tay giao lưu. Bây giờ anh nói gì em cũng thấy chướng tai lắm, không vô được gì hết. Em cũng không mắng chửi gì anh đâu, vì em không là cái gì của anh hết.
- Em là vợ anh, em đeo nhẫn của anh kìa!
Tôi tháo chiếc nhẫn ra, trả lại cho Vinh. Hai đứa nói chuyện mà sợ mẹ nghe nên cứ nói nặng nề nhưng không dám nói lớn nữa. Giận điên lên, tôi thậm chí muốn quăng chiếc nhẫn vô mặt anh chứ không phải chỉ tháo ra mà đưa đàng hoàng vậy đâu.
- Anh cầm lại đi, cảm thấy ai mà anh không làm đau người ta, ai mà anh đem hạnh phúc tới cho người ta được thì anh đeo, giờ em trả lại anh. Em sẽ giải thích, em sẽ năn nỉ người lớn, sẽ nói với mẹ. Nhưng anh yên tâm, em sẽ nói là tại em, không nói chuyện của anh đâu. Vì em thương anh, em sẽ giữ thể diện và tôn trọng anh tới cuối cùng.
- Em à, giờ em thích sao cũng được, ngoại trừ chuyện không cưới được không em? Anh sai rồi, anh không vậy nữa đâu, chỉ là gặp nhau như bạn bè thôi mà.
Tôi giận run người, vì rõ ràng là ăn diện chải chuốt, vì rõ ràng là mua thuốc bổ cho người kia mà còn nói mua cho tôi. Tôi hiền quá nên cứ gạt tôi, máu điên tôi sôi sùng sục. Nhưng tôi vẫn chọn cách lạnh lùng thôi, tôi không muốn anh thấy tôi ủ rũ, thê thảm hay hung dữ chửi bới cấu xé. Lòng tôi đau, tim tôi đau, tôi muốn lao vào đánh đấm, tôi muốn thét vào mặt anh. Tôi muốn khóc, muốn hét lên. Nhưng không biết sao tôi cứng dữ vậy không biết, không một lần rớt nước mắt, nhiều lắm chỉ thấy môi run lên vì tức thôi.
- Anh về đi.
- Không, nếu không giải quyết xong, hôm nay anh ở đây.
- Ừ, thế anh xuống nhà ngủ đi, em không thích nhìn thấy mặt anh.
- Anh không đi đâu hết, anh ở đây với em.
Tôi lờ đi, đứng dậy, cố gắng uống ngụm nước nữa. Rồi đi ra cửa.
- Em đi đâu?
- Xuống ngủ với mẹ.
- Giờ anh phải làm sao em mới bỏ qua đây?
- Anh kêu bồ cũ anh xin lỗi em đi!
- Sao chuyện vậy em cũng nghĩ ra vậy? Sao mà được?
- Ừ.
- Ừ là sao?
- Em xuống ngủ với mẹ.
- Em đang hù doạ em phải không?
- Nhìn có giống không?
- Sao em khác xa Dung mà anh biết vậy?
- Ừ, thì tại em thay đổi rồi.
Tôi bước đi ra, anh đứng dậy, ủ rũ bước đi qua mặt tôi, còn bưng thêm cái mâm xuống, chắc đi về, không nói thêm tiếng nào, tôi cũng không thèm nhìn.
- Chừng nào hết giận gọi anh.
- Ừ.
Tôi đóng cửa phòng, dựa vô cửa, nước mắt trực tràn tức thì. Rồi tôi bấm cửa, bước qua giường, tôi đấm tay nhiều cái xuống nệm, tôi tức tới mức muốn giết ai đó. Giờ phải làm sao đây, tại sao vẫn nói dối tôi, vẫn cố gạt tôi? Thôi thì nhắm mắt đi, tôi từ hôn, bỏ hết. Tôi ở vậy với mẹ tôi, khi 30 tuổi sẽ xin một đứa con nuôi. Giờ chuyện ra thế này, chắc có người biết được thì vui lắm?
Tiên gọi.
- Alo.
- Sao giọng uể oải vậy? Chuyện chiều gặp nhỏ em chồng sao rồi không thấy gọi, tao tò mò quá!
- Chiều tao bị xe tông, giờ mình mẩy nát bấy hết rồi.
- Gì, mày đang ở đâu?
- Tao về nhà rồi, có đi khám có chụp x-quang nhưng không sao.
- Tao qua mày nha?
- Trễ rồi, mày ngủ đi, tao có uống mấy viên thuốc cũng ngủ bây giờ nè, chắc mai đi làm không nổi.
- Ừ, mày xin nghỉ vài ba ngày đi.
- Ừa, mày cũng ngủ đi.
- Tao đang chat với trai má ơi!
- Ừa vậy chat đi, tao nằm chút.
- Mày khóc hả?
- Ừa, đau quá nên khóc chứ sao.
- Ông Vinh biết chưa?
- Ừ, biết rồi, ở lì đây mới về nè.
- Mà chuyện gì hồi chiều?
- Nói chung không có gì, tao chưa qua tới thì bị xe đụng rồi.
- Má, cái con số xui, cưới tới nơi!
- Ừ, có khi khỏi cưới, chắc có điềm đó con!
- Nín đi, đi ngủ đi bà, ở đó mà tào lao. Mai tao qua.
- Ừa, ngủ ngon nha.
- Ok, bye.
Tôi nặng nề, vật vã, nước mắt lã chã không dám khóc thành tiếng sợ mẹ nghe. Sao mà khổ tâm quá vậy không biết? Nằm dài ra giường, tôi cầm điện thoại lên, đọc lại những tin nhắn hứa hẹn, mùi mẫn... Đúng là con gái yêu bằng tai mà, nói cái giống gì cũng tin, tin quá nên giờ ra nông nỗi này.
Gì mà mất con, rồi không ai chia sẻ, nghe mà thấy tức điên lên. Tôi coi như mình thua trong cây bài này, tôi 8 điểm còn con bồ cũ kia 9 điểm, thua đau! Đầu óc quay cuồng mụ mị, tôi ráng lê qua phòng thờ... tôi ngồi phịch xuống nền, rồi lấy khăn lau bàn thờ, lau hình của ngoại. Nhìn ngoại là tôi lại nhớ ngoại. Tôi ước gì bây giờ có ngoại để ngoại dỗ dành, để ngoại có thể chỉ tôi nên làm gì, hay chỉ cần nằm trên đùi cho ngoại quạt quạt cũng được. Chứ thứ cảm giác khó chịu, tù túng mà chưa bao giờ tôi trải qua này sắp làm tôi nổ tung rồi. Chỉ cần tôi dại dột một bước có khi khổ cả đời, bây giờ tôi không muốn cưới nữa. Tôi cảm thấy muốn bỏ cuộc.
Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 31