Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? Quyển 2 - Chương 23

Chương trước: Quyển 2 - Chương 22



Tôi gọi cho Tiên bằng thẻ e-voize, kể cho nó nghe với giọng uể oải. Thật ra mà nói, người tôi làm nũng nhiều nhất là nó chứ không ai khác.

- Má ông Vinh có vẻ như là quan tâm đến ngoại hình dữ?

- Không, theo tao thì do thấy tao ốm quá nên bác ngại.

- Thôi, mà theo như mày kể thì cũng không tới nỗi nào đâu, chúc may mắn!

- Nhưng tao dị ứng với cái vụ nhắc tới bà Diễm quá mày!

- Thôi kệ, cái gì của mày là của mày, lo làm gì? Con đó mà léng phéng, mày đập nó cho tao.

- Thôi bà, ngày xưa đi học ngu ngu oánh lộn chứ giờ nghĩ sao tao dám đánh ai?

- Tao không biết đẹp cỡ nào mà nghe kể cũng thấy không ưa!

- Đó là vì mày là bạn tao đó, chứ má ông Vinh thương bả như vậy thì chắc bả phải dễ thương lắm!

- Kệ đi, quan tâm làm gì.

Sau khi kể về buổi gặp mặt, thì tôi cũng nói về bệnh tình của mình.

- Ủa, nặng vậy hả mậy? Tao học ngoại khoa nên cũng không rành mấy cái vụ phụ khoa nhiều, với lại tao cũng đã kinh nghiệm gì đâu. Từ Dũ mình giỏi mà, cứ theo mà trị. Y khoa giờ tiến bộ lắm. Để có gì tao hỏi thêm thầy cho mày.

- Thôi được rồi, tao cũng có tìm hiểu sơ sơ rồi.

- Nhưng tao thấy mày ngu vừa vừa thôi. Cái gì cũng kể lể cho bồ nghe, có nhất thiết phải như vậy không?

- Biết rồi, không biết sao mà bị dụ ngọt một chút là nói hết luôn.

- Mày cũng thuộc dạng mù quáng đó con. Tao không đánh giá ông Vinh của mày là người thế nào nha, nhưng lỡ sau này tụi mày hục hặc rồi ổng đem mấy chuyện mà đáng-lẽ-mày-không-nên- kể cho ổng ra để dằn vặt mày, đay nghiến mày thì lúc đó mày mới biết!

- Ổng hứa rồi mà, với lại suốt thời gian qua có bao giờ ổng khơi gợi chuyện cũ đâu. Nãy nhìn ổng cầm cái nhà của Thái tặng mà tao thấy đau lòng và có lỗi kinh khủng luôn.

- Đó là tụi mày chưa cưới thôi, cưới nhau những mặt xấu sẽ lộ ra!

- Tụi tao còn mặt xấu nào chưa lộ ra nữa sao?

- Mày chỉ cãi hay thôi. Thôi không nói chuyện này, giờ mày tập trung lo trị bệnh đi cái đã, tao nghĩ cũng không tới nỗi nào đâu.

- Thì biết sao giờ, có ông Vinh an ủi nên tao thấy đỡ lắm. Tao nghĩ chỉ mày và ổng biết là đủ rồi, tao không kể cho mẹ đâu.

- Ừ, tùy mày. Mà nói chung tao cũng không ngờ có thằng nào lại lên Google search về bệnh phụ khoa... Cũng bó tay!

- Đó, vậy tao mới mụ mị.

- Mày mê trai quá rồi, quen thằng nào mê thằng đó, tôn thờ thằng đó, thần tượng thằng đó!

- Ủa, mà mấy người đó cũng thương tao mà.

- Mẹ, chửi mày chứ tao ganh tỵ banh xác đây con!

- Dạ, cảm ơn mẹ mìn!

- Má tao đi đâu rồi à? Bữa mày kể vụ má với chú nào đó sao rồi?

- Thấy mẹ cũng ít nói tới nên tao cũng không hỏi. Thôi người lớn cần có những khoảng riêng đi! Tao đâu có nhiều chuyện như mày mà cái gì cũng hỏi, hỏi…

- Ừ, giỏi, nữa tao về thì biết tay tao! Mà dạo này không đi chơi với hội ế à?

- Có chứ, thỉnh thoảng, giờ còn có ba đứa ế thôi!

- Ừ, nữa về tao phải đi chơi với cái đám đó, nghe mày kể vui quá!

- Ừ, thôi tao ngủ, bữa nay tao mệt.

- Ừ, ngủ đi.

- Bye bye!

Tôi xuống nhà ngồi coi tivi một chút, ôm Nemo vuốt ve, thương lắm. Khi nãy, Vinh có nhắn tin báo về rồi. Tôi cũng nhắn lại vài tin nhắn thương yêu. Gần 11 giờ thì mẹ về, mở cửa cho mẹ rồi tôi cũng lên lầu nằm. Gọi điện chúc Vinh ngủ ngon xong tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Chủ nhật đẹp trời, mùa mưa Sài Gòn cũng sắp hết. Sáng tỉnh dậy đã 9 giờ, xuống nhà mẹ đang ngồi đọc báo. Sáng nay mẹ đã mua đồ ăn sáng và đi chợ cho rồi.

- Mệt lắm hay sao mà ngủ dữ vậy?

- Dạ.

- Ăn đi, lát đi chùa với mẹ không?

- Dạ, đi!

Nói chung cũng đang muốn đi chùa mà, cầu cho mọi sự an lành và bình yên. Hai mẹ con đi chùa, may trời không mưa. Về nhà hai mẹ con còn đi siêu thị, rồi nấu cơm chung nữa. Cảm thấy thư thái hết cỡ.

- Hôm nay con thấy mẹ vui vậy?

- Ừ, mua may bán đắt mà, dạo này cũng thấy vui thiệt.

Thấy mẹ vui tôi nên cũng không dám đề cập tới vụ bị bệnh.

- Con ở nhà một mình mấy bữa nha? Có gì ra cửa hàng coi chừng cho mẹ.

- Dạ?

- Mẹ đi du lịch.

- Với chú đó hả mẹ?

- Ừ, chú đó và vài người bạn già nữa.

- Đi đâu vậy mẹ?

- Hồng Kông.

- Trời ơi, sướng nha, mẹ đi mấy bữa? Hèn gì mẹ mua đồ dự trữ cho con! Chậc chậc.

- Năm ngày, qua Macau nữa.

- Chừng nào mẹ đi?

- Thứ ba.

- Chà, bữa nào mẹ giới thiệu chú đó cho con biết với?

- Ừ, để coi bữa nào tiện đã.

- Con là con của mẹ, con tôn trọng mẹ. Giờ con tin và thương mẹ, con mong mẹ cũng có được người san sẻ tinh thần lúc này mà.

- Ừ. Cho nên hôm qua mẹ mới hẹn thằng Vinh chủ nhật tuần này nè. Thứ bảy là mẹ về rồi, coi bên đó có gì được được mua biếu lại nhà Vinh luôn.

- Dạ.

Nhìn ánh mắt của mẹ, nét mặt của mẹ, không hẳn là yêu, cũng không phải cái kiểu sồn sồn lên như lúc quen ông Cường. Nhìn mẹ điềm đạm và hiền hậu, tôi thấy vui trong lòng. Chắc chú đó cũng là người tràn đầy tình cảm và điềm đạm, ít ra là tôi hy vọng như vậy. Cứ thế, hai mẹ con nấu cơm, ăn cơm. Mẹ rủ tôi đi mua sắm nhưng tôi không đi, nằm nhà nhắn tin với Vinh.

“Bé đang làm gì?”

“Bé đang nằm.”

“Anh muốn nằm chung.”

“Anh ăn chay hay ăn mặn?”

“Ăn gì cũng được nhưng không dám ăn em.”

“Ừ, chủ nhật anh không đi chơi với bạn à?”

“Không, vì vợ anh đang bệnh không có hứng.”

“Sao sáng giờ anh không nhắn?”

“Vì sáng anh bận.”

“Ừa, giờ thì sao?”

“Giờ rảnh rồi.”

“Qua chơi với em, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy. Ngày nào rảnh thì qua chơi với em, ngủ với em luôn cũng được.”

“Sao?”

“Mẹ em du lịch nước ngoài.”

“Chà, phải chi mà mấy ngày đó được ăn mặn…”

“Anh rảnh thì qua chơi với em, không thì thôi.”

“Ừ, anh cũng đang quận 3 thôi, lát anh qua tới.”

“Cảm ơn anh.”

“Đừng cảm ơn bằng tin nhắn.”

“Lát em sẽ cảm ơn bằng miệng.”

“Thôi.”

“Vậy chứ sao?”

“Thương anh nhiều hơn là được.”

Gần 20 phút sau, Vinh qua tới, cầm theo cả đám trái cây còn nguyên cành lá.

- Trái cây ở quê đó bé.

- Sao anh có?

- À, cửa hàng đang chuẩn bị ký hợp đồng cung cấp vật tư cho một đại lý lớn dưới Cần Thơ. Hôm nay người ta lên gặp anh bàn công chuyện, biếu anh trái cây miệt vườn.

- Sao anh đem qua hết đây?

- Tại anh chưa về nhà mà.

- Ừ, em quên, em tưởng anh đem qua cho em.

- Ha ha, anh đem qua cho em nên anh mới nhắn tin cho em đó.

- Một mình em ăn không hết đâu, cam bưởi quá chừng, anh đem về cho ba má đi!

- Sao cũng được, mẹ em đâu rồi?

- Mẹ đi shopping rồi anh!

- Em!

- Sao anh?

- Anh buồn ngủ quá, có được ngủ một chút không?

- Ý anh là sao?

- Cho anh ngủ với em, ôm em ngủ đó?

- Anh ăn cơm chưa?

- Chưa, anh ăn lặt vặt thôi.

- Ăn cơm không em dọn ra ăn?

- Em ăn chưa?

- Em ăn rồi, ăn không em lấy cho?

- Lấy tô cho anh, ít cơm thôi.

- Ngồi đó đi em hâm rồi đem ra cho.

Tôi bưng cơm ra cho Vinh. Lần đầu tiên làm cơm cho trai ăn ở nhà mình, nghĩ cũng thấy mắc cười.

- Em nấu hay mẹ em nấu?

- Ngon hay dở?

- Anh hỏi thôi.

- Em nấu đó.

- Ừa, được rồi, lấy chồng được rồi. Nhưng ăn xong ngủ nha, anh buồn ngủ.

- Dạ!

Hết làm cơm cho trai ăn bây giờ còn dắt trai lên phòng ngủ nữa chứ, tôi có cảm giác như vợ chồng thiệt chứ không phải đùa. Vừa lên phòng, Vinh đã nằm phịch xuống giường, dáng vẻ hình như mệt mỏi dữ lắm!

- Lại đây nằm với anh!

Tôi nằm bên cạnh, Vinh ôm tôi làm tôi giật mình.

- Anh, sao anh nóng quá vậy, anh bị sốt rồi nè?

- Chắc vậy. Anh thấy mệt và muốn ngủ quá.

- Nãy giờ em tưởng anh giỡn. Để em lấy thuốc cho.

- Khỏi đi, nằm chút hết, em nằm đây với anh.

- Không được, phải uống thuốc, rồi nằm bao nhiêu thì nằm.

Tôi pha cho Vinh một viên sủi hạ sốt, rồi đưa anh uống. Xong tôi cũng nằm đó với anh, nằm trên cánh tay của anh, cảm giác thật khác lạ, vẫn miên man như mọi khi nhưng ở nhà cảm giác khác lắm. Tôi quay qua hôn anh một cái.

- Khi anh bệnh, em cũng bên cạnh anh, thương anh!

- Ừ, anh ngủ đây!

- Ngủ đi, mai mà mệt thì em đi Từ Dũ một mình, anh đừng cố.

- Không, mai anh chở em đi.

Tôi nằm cạnh mà cứ nhìn, rồi sờ trán anh. Vinh của tôi chắc chỉ ngủ vì mệt thôi vì khi khi tôi sờ trán ảnh vẫn nắm tay tôi. Nằm một hồi tôi thấy ảnh mát hơn và có xuất hồ hôi, cũng ngủ sâu rồi. Tôi ngồi dậy lấy khăn nhún nước ấm để lau cho anh. Cảm giác thích đến lạ, đó giờ mình chưa có lo lắng hay chăm sóc ai như vầy cả. Chắc chỉ cảm sốt nhẹ thôi chứ Vinh của mình vốn phong trần lắm mà. Cứ ngồi nhìn anh, tự nhiên nghĩ tới lời một bài hát ngoại quốc có đoạn:

“Em tin rằng đó là sự thực,

Rằng em đang ngắm nhìn anh khi anh đang ngủ say.

Và anh là của em.

Hay là một giấc mơ, hãy nói với em anh cũng có cùng nhịp đập với em.

Vì bây giờ tim em đang bùng cháy lên một ngọn lửa bất diệt.

Hãy gọi tên em. Để em có thể cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng.”

Lãng mạn quá phải không, trời bắt đầu mưa nữa. Một buổi chiều yên bình và thật đẹp, khoảnh khắc tôi không bao giờ quên trong cuộc đời này. Tôi nhận ra không phải cứ ôm cứ hôn mới là hạnh phúc, nhìn người ấy ngủ cũng là một điều rất tuyệt vời nữa. Chợt tôi lại nghĩ về Thái, lần thứ n, chưa bao giờ tôi quan tâm hay lo cho anh, chưa bao giờ tôi nấu cơm cho anh, chưa bao giờ tôi nhìn anh ngủ, thậm chí nhà tôi anh còn không biết ở đâu nữa. Tất cả những điều đó chỉ toàn là Thái dành cho tôi, có phải tôi đã quá vô tâm trong chuyện tình đầu, tôi không có kỹ năng yêu, tôi chỉ biết nhận mà không biết cho... Nhưng duyên số có cả rồi, Tiên nói nó cũng không thích cưới mối tình đầu. Mối tình đầu sẽ là một nấc thang hay một cánh cửa để khám phá cuộc sống thôi. Nếu như yêu một người ngay lần đầu tiên mà cưới luôn thì đó là cả một hối tiếc. Tôi không tin nó, tôi vẫn mang cảm giác có lỗi ấy nhưng bù lại thời gian cắn rứt đã dần được lấp đầy bởi người con trai đang nằm đây, trong phòng của tôi, trên giường của tôi. Tôi sâu chuỗi mọi chuyện thì quá bất công và đáng thương cho anh Thái nhưng tôi đã làm đúng, tôi không phiền anh, không níu kéo anh, tôi luôn tâm đắc về hành động của mình sau khi chấm dứt với anh. Và hơn cả, thành tựu của tôi là thẳng thắn đường hoàng nhắn tin hay gọi điện cho anh với tư cách người yêu cũ. Ngày xưa tôi còn ngu quá, may mà gặp Thái, gặp một người xấu xa là tôi tiêu đời luôn rồi. Như đã nói, Vinh là hiện tại và Thái là kỷ niệm, tôi không ngoại tình, tôi không bắt cá hai tay vì tôi làm gì đủ trình độ. Tôi yêu Vinh, muốn làm vợ của Vinh, nhưng chưa bao giờ tôi quên Thái, sau này cũng vậy.

- Nghĩ gì vậy bé?

Giọng nói mệt mỏi kia làm tôi giật mình khi đang ngồi suy nghĩ.

- Em nghĩ về anh, về em…

- Nghĩ gì?

- Tất cả, duyên số hết phải không? Anh đỡ chưa?

- Ừ, anh đỡ rồi, hơi nhức đầu một chút.

- Ngủ gần ba tiếng rồi đó!

- Lâu dữ vậy hả? Nãy giờ em có làm gì anh không?

- Em hiếp dâm anh!

- Ha ha.

- Em chưa bao giờ cho ai ngủ trong phòng em, trên giường của em.

- Thì sao?

- Em chưa bao giờ lấy cơm cho ai ăn, chưa bao giờ làm thuốc cho ai uống, chưa bao giờ thấm khăn ấm lau đầu cho ai.

Vinh cố gắng ngồi dậy ôm tôi, hôn tôi, tôi gục đầu vào ngực Vinh.

- Chỉ anh thôi nghe, anh cấm làm những việc như vậy cho thằng nào nữa!

- Còn nữa, chưa bao giờ em ngồi nhìn ai ngủ lâu như vậy.

- Rồi rồi, đừng nói nữa, anh sắp khóc rồi.

- Em nói thiệt, anh đừng phá cảm xúc của em. Đang lãng mạn nha, trời mưa kìa!

- Rồi, vậy em muốn sao nữa.

- Em quyết định rồi, em sẽ khám chữa bệnh, sẽ ăn uống bồi bổ tăng cân, sẽ khỏe mạnh để làm đám cưới với anh!

- Cảm ơn em.

- Đừng cảm ơn em bằng lời.

- Ừ, anh hứa gì anh nhớ hết mà.

- Em cũng vậy. Nhưng nếu sáng mai anh còn mệt thì…

- Suỵt, im lặng, đang lãng mạn đừng phá cảm xúc của anh!

Tôi cười khúc khích, định nói mai nếu còn mệt thì đừng qua chở tôi vậy mà anh tài lanh lắm, nhảy vô miệng tôi luôn! Chúng tôi cứ vậy ngồi ôm nhau một hồi, hôn nữa. Hic, tay chân anh lại bắt đầu đi lung tung…

- Anh à, mình ngưng một thời gian mà.

- Anh xin lỗi, anh quên.

- Ừa, em biết, nhưng anh cố gắng nha, với lại lỡ mẹ em về thì sao?

- Ừ, chữa xong bệnh là em phải bù cho anh.

- Vâng, em biết rồi.

Tôi lấy cho Vinh viên thuốc nhức đầu, gọt trái cây cho anh ăn. Chiều tạnh mưa, hai đứa chạy đi ăn cháo lòng. Trời lạnh lạnh, ăn cháo lòng ngon lắm.

Vinh dặn dò tôi đủ thứ, anh dặn tôi không được mặc cảm, không được nghĩ chuyện gì một mình, không được giấu anh khi có chuyện buồn. Ngày mai anh sẽ qua chở tôi đi, vì tôi đi một mình anh không an tâm. Anh nói bất cứ việc gì trong khả năng của anh, anh sẽ làm hết, anh không để tôi khổ hay buồn. Còn tôi, chỉ cần giữ gìn sức khỏe để khỏe mạnh yêu anh thôi.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 24

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đợi Anh Đến Năm 35 Tuổi

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 3


Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Thể loại: Khoa Huyễn, Võng Du

Số chương: 838


Cô Nàng Xuyên Không Tinh Nghịch

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 20



Tiểu Thư Thất Lạc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 40