1 Kỳ Nhiên, em có biết không? Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời Trầm Mạc Khương này, đó chính là được yêu em. Anh vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu chúng ta gặp nhau là tại côi nhi viện, nơi anh đã từng sinh sống, chính em đã mang anh ra khỏi nơi ấy
Lúc đó anh mười tuổi,em cũng chỉ mới bảy tuổi, em cầm cây kẹo mút trong tay, sau đó liền đưa đến cho anh, đoạn nở nụ cười lộ ra hai cái răng sún nói
- Cha mẹ.
2 Hai năm Chính Huyết rời xa Kỳ Nhiên, có lẽ là đoạn thời gian này Mạc Khương cảm thấy hạnh phúc nhất
Bởi vì sự thật họ đã tiến thêm được nửa bước trong mối quan hệ, từ ca ca tốt thành tình nhân.
3 Trầm Mạc Khương xách vali đi trong vô định, nỗi đau mười mấy năm nay phải gánh cứ ùa về khiến anh cảm thấy chua xót, nhưng thân là một đại nam nhân, không thể ở chốn đông người mà khóc được.
4 Trầm Mạc Khương cố gắng dùng một chút sức lực cuối cùng hét to
- Chính Huyết. . Kỳ Nhiên ở đây!
Hắn ta vừa nghe có tiếng người đáp lại liền chạy lại, đập vào mắt chính là một Trầm Mạc Khương bị nguyên ghiếc đèn chùm đè nửa người, nếu để ý kĩ sẽ thấy máu chảy lên lán trên sàn nhà.
5 Thảm kịch năm đó qua đi, liệu người ngoài vẫn còn nhớ hay đã quên? Đau lòng trong lễ đám tang, thắp cho Mạc Khương một nén nhang lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng ba ngày sau lại có ai còn nhớ đến hình ảnh của nam nhân đó không? Chỉ duy nhất có một người trong cuộc là không bao giờ quên được anh.
6 Linh hồn của Kỳ Nhiên vừa bay lên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ ràng người người đang thi nhau hò hét, xách nước cố gắng kìm hãm đám lửa kia.
7 Kỳ Nhiên hai bước thành một khẩn trương chạy đi. Cũng may Mạc Khương chưa đi xa cho nên cũng không tốn bao nhiêu công sức. Đến nơi chỉ thấy anh đang lủi thủi đứng ở bên vệ đường, bóng tối bao phủ lấy một thân thể đang tổn thương, bàn tay xách một túi vali nhỏ, đầu cúi xuống đất
Cảm giác bây giờ của cậu rất vi diệu, một năm qua đều chỉ có thể nhìn người này qua di ảnh trên mộ đá.