1 Kính tặng Mẹ. 1 Chúa có đó không? Là con, Margaret. Hôm nay, gia đình con chuyển nhà. Con sợ lắm Chúa ạ. Trước đây, con chưa sống ở nơi nào khác cả. Nhỡ con ghét trường mới thì sao? Nhỡ mọi người ở đó không ưa con? Giúp con với Chúa ơi.
2 Chúng tôi về nhà chưa đầy tiếng đồng hồ thì chuông cửa reo. Tôi chạy ra mở cửa thì thấy một nhỏ mặc bộ đồ bơi. “Xin chào,” nhỏ nói. “Tớ tên là Nancy Wheeler.
3 Ngày hôm sau, chúng tôi đến cửa hàng ngũ kim để mua một cái máy xén cỏ loại xịn. Tối đó, sau bữa tối đầu-tiên-tại-nhà-ở-New-Jersey (có bánh sandwich gà tây mua ở nhà hàng ẩm thực trong vùng), bố ra vườn, dùng cái máy mới mua bắt đầu xén cỏ.
4 Tối thứ Tư, mẹ gội đầu cho tôi. Mẹ cuộn tóc thành hai búi to trên đầu. Tôi định để thế mà đi ngủ nhưng chỉ sau một giờ là nhức hết cả đầu nên tôi phải dậy tháo ra.
5 Các thành viên khác đã có mặt đầy đủ. Janie Loomis, Gretchen Potter và Nancy. Chỉ có thế. Chúng tôi ngồi thành vòng tròn trên hè nhà, ăn bánh và uống nước ngọt Nancy mang ra.
6 Ngày hôm sau, thầy Benedict gọi tôi lên bàn thầy sau giờ học. “Này Margaret,” thầy nói. “Thầy muốn nói chuyện với em một chút về bản giới thiệu của em.
7 Vừa về đến nhà, tôi ôm ngay cái túi chạy thẳng lên phòng. Cởi phăng váy, tôi mặc áo lót vào. Tôi vòng áo qua thắt lưng, cài khóa trước rồi mới chỉnh về đúng vị trí.
8 Sáng thứ Sáu khi chúng tôi vào phòng, trên mỗi bàn đã có một tờ kiểm tra. Mỗi tờ đều được đánh dấu và viết tên sẵn. Tôi được chín tám điểm. Tôi sướng rơn trong khi Freddy Barnett thì tiu nghỉu.
9 Tôi diện quần áo mới và đội mũ nhung nhỏ. Mẹ bảo rằng vào ngày lễ Do Thái mọi người đều mặc quần áo mới. Tháng Mười năm nay ấm áp và bố kể hồi bố còn bé, ngày lễ Do Thái nào trời cũng ấm áp.
10 Vào tuần đầu tiên của tháng Mười một, có ba chuyện xảy ra. Chuyện thứ nhất là Laura Danker lần đầu tiên mặc áo len đến lớp. Mắt thầy Benedict gần như lồi hẳn ra ngoài.
11 Đến tuần đầu tiên của tháng Mười hai, chúng tôi không còn gọi nhau bằng bí danh tại các cuộc họp kín của STTN nữa. Nancy bảo những cái tên ấy quá rắc rối.
12 Ngày 11 tháng Mười hai, bà có một chuyến đi thuyền ra biển Caribê dài ba tuần. Năm nào bà cũng đi như thế. Trong phòng mình trên thuyền, bà tổ chức một bữa tiệc chia tay.
13 “Margaret. . . con có thư đấy,” giọng mẹ vọng ra từ phòng vẽ. “Mẹ để ở bàn ngoài ấy. ” Tôi chưa bao giờ nhận được thư cả. Có lẽ vì tôi chưa hề viết thư cho ai.
14 Lát sau, mẹ chải tóc cho tôi. Tháo lô ra, trông tóc tôi cũng đẹp phết, trừ một nhúm ở bên trái vểnh ngược lại. Mẹ bảo nhìn thế mới tự nhiên. Trong khi chờ bố Nancy đến đón, bố mẹ tôi cứ chốc chốc lại quay ra cười tủm tỉm với tôi.
15 Tôi cùng gia đình Wheeler đến dự đêm Giáng sinh tại Giáo hội Giám lý Hiệp nhất ở Farbrook. Tôi hỏi Nancy xem liệu tôi có phải gặp ông mục sư không. “Cậu đùa à!” nhỏ nói.
16 Mẹ đưa tôi đến trung tâm Lincoln lần thứ hai. Chúng tôi dùng thẻ mà bà đã đăng ký. Lần này đi không vui bằng đi với bà, vì thứ nhất, tôi không được đi xe buýt một mình, thứ hai là mẹ thấy buổi hòa nhạc mới thú vị chứ không phải việc nhìn mọi người.
17 Chủ nhật đầu tiên của tháng Ba, Nancy rủ tôi đi New York một ngày cùng cả gia đình nhỏ. Evan rủ cả Moose đi. Ngồi chung xe với Moose suốt chặng đường từ nhà đến thành phố New York thật là sướng, nhưng giá đấy không phải là cái xe thùng của nhà Nancy thì tốt.
18 Hôm mùng 8 tháng Ba, tôi tròn mười hai tuổi. Việc đầu tiên tôi làm là hít hít nách, giống như mẹ vẫn làm. Không có mùi! Tôi không ngửi thấy mùi gì khó chịu cả.
19 Ở nhà, mẹ tôi bảo chưa bao giờ thấy tôi có tâm trạng tồi tệ đến thế bao giờ. Tâm trạng tồi tệ đó kéo dài hết ba tuần làm việc nhóm ngu ngốc. Chán nhất là nhóm của tôi đã quyết định trình bày về nước Bỉ với số phiếu ủng hộ ba trên bốn.
20 Lá thư tới trước kỳ nghỉ xuân đúng một tuần. Chỉ có điều không phải là thư của bà nội và nó không nói về chuyến đi tới Florida. Đó là thư của ông bà ngoại Mary và Paul Hutchins của tôi.